HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 219

Nhận ra hình tượng mình trong mắt vị hôn thê là dạng được việc thì ít

mà hỏng việc thì nhiều, lệnh chủ cảm thấy rất bất đắc dĩ. Chàng thở dài,
quyết định tìm ít chuyện làm, thế là hỏi: “Ả đằng yêu kia đâu rồi?”

Một tên tượng hộ vệ bước ra khỏi hàng bẩm báo: “Từ lúc hôn lễ bắt

đầu thì đã không thấy nàng ta đâu, xin chúa thượng cứ hạ lệnh, thuộc hạ sẽ
đi chém bụi mây kia liền, chẳng sợ nàng ta trốn mãi không hiện thân.”

Lệnh chủ bất giác nhìn sang Vô Phương, “Nương tử, nàng nói xem?”

Vô Phương nhíu chặt lông mày, “Lệnh chủ muốn ta nói gì đây? Giết

Lộc Cơ vì nàng ấy không trông chừng ta tử tế, để Chấn Y nhận cơ hội gả
thay?”

Lệnh chủ nghèo vốn từ vựng, cảm thấy mình đúng là đần hết chỗ nói,

bọn họ vốn là một phe, bảo nàng cho ý kiến, chẳng lẽ nàng chịu giết đồng
lõa của mình sao? Quay đầu đi ngẫm nghĩ, nếu không phải chúng thọc gậy
bánh xe thì bây giờ chàng và nương tử đã nằm trên giường cưới thơm ngát
hương hoa rồi! Không trừng phạt thì khó mà xả được nỗi hận trong lòng,
hơn nữa đám con trai còn đang nhìn chàng kia kìa.

Lệnh chủ hắng giọng, “Đến đỉnh Đô Linh tìm ả, dù ả có thể lên trời

xuống đất thì căn cơ vẫn ở đó, không chạy xa được đâu.” Chàng thoáng
trầm ngâm rồi giơ một ngón tay lên, “Tước một trăm năm tu vi của ả để răn
đe, sau đó nhốt vào Hàn Uyên hai trăm năm không cho thấy mặt trời, cứ thế
mà làm đi.”

Thực tế thì đối với yêu ma ở Phạn Hành Sát Thổ mà nói, không thấy

mặt trời cũng chẳng phải là vấn đề lớn lao gì, điều bất tiện duy nhất là về
sau không thể tới Yểm Đô tìm tượng nam tình chàng ý thiếp được nữa. Tổn
thương một hai trăm năm tu vi thì tích cóp lại nhanh thôi, vì vậy đây cũng
không tính là trừng phạt nặng nề gì. Nên mới nói xét cho cùng lệnh chủ vẫn
là người tốt, nội đóa tuyết liên chàng để lại ở động phủ của Lộc Cơ thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.