HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 222

Đại quản gia lập tức đáp *vâng*, cũng biết lệnh chủ lại đang vờ ra vẻ,

chứ trong kho đến nắm gạo cũng chẳng còn lại bao nhiêu thì kiếm đâu ra
bảo bối mà cho người ta trộm chứ.

Chẳng qua vợ có được là do lừa về, nên có nói với người ta là nhà

nghèo tới đâu thì người ta cũng chẳng thèm để ý tới mình. Huống hồ bằng
vào thực lực của lệnh chủ, phát tài hay không chỉ là vấn đề muốn hay
không mà thôi, nếu hưng phấn thì chỉ chớp mắt vàng bạc sẽ lấp đầy kho,
thế nên cũng không tính là ba hoa.

Còn Vô Phương, vì không rõ tung tích Chấn Y nên lòng cứ ngổn

ngang trăm mối. Cù Như kéo vạt áo hỏi nàng: “Chúng ta phải làm gì giờ sư
phụ, Chấn Y chỉ là người phàm, mà ở đây toàn là yêu ma quỷ quái, liệu y
có bị rơi vào tay kẻ khác làm thức ăn cho chúng không?”

Cho nên phải đi tìm rồi, Chấn Y không có bản lĩnh cưỡi mây, hẳn

không thể đi xa được.

Thấy các nàng muốn rời đi, lệnh chủ gấp gáp bảo: “Yểm Đô có nhân

thủ mà, ta phái đi tìm là được, nương tử không thể đi, nàng đã đồng ý với ta
thì không thể nuốt lời.”

“Giữ lời cái gì? Ngươi không đưa người ra thì giao dịch vẫn còn hiệu

lực sao?” Vô Phương quyết định không nói lý nữa, nàng lo cho an nguy của
Chấn Y, muốn đi tìm y ngay bây giờ.

Nàng nằng nặc muốn đi, lệnh chủ tất nhiên không đồng ý, để mặc hôn

thê của mình ngược xuôi bôn tẩu vì kẻ khác, trượng phu là chàng đây chết
rồi à? Chàng giơ tay lên, tạo thành một bình phong chắn trước mặt nàng, dù
nàng có dùng vòng kim cương đập cũng đừng mơ phá được nó.

Chàng quyết định nói vài lời ác bá, “Diễm Vô Phương, nàng đừng

khiêu chiến lòng tự trọng của bổn đại vương, không ai thích thú gì chuyện
bị mọc sừng trên đầu đâu, ta đã nói không cho phép nàng đi thì nàng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.