HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 253

bọn ta đến đỉnh Tụ Quật là được rồi. Bọn ta muốn lấy một khúc Nhược
Mộc để xài.”

Ai ngờ Phì Di lại có vẻ mặt mù tịt, “Yểm Đô… Chưa nghe qua bao

giờ, ở đó chuyên làm cái gì? Tạo đồ sứ hả?”

Đúng là chẳng có gì đáng để nói với con yêu quái mắt nhìn thiển cận

này cả, Ly Khoan không nhịn được bảo: “Ngươi khỏi thắc mắc ở đó làm gì,
chỉ cần biết đó là tòa thành lớn nhất, hùng hậu nhất Phạn Hành Sát Thổ là
đủ. Rốt cuộc ngươi có biết Nhược Mộc không hả?”

Phì Di nói: “Ai chẳng biết Nhược Mộc chứ, thần thụ của núi Thiếu

Thất bọn ta đấy. Mỗi khi đến mùa trái chín, đám thú vật ở xa gần rừng băng
đều đến đó chực chờ, ăn quả Vô Sầu của Nhược Mộc là có thể kéo dài tuổi
thọ. Đáng tiếc có vài con hung thú càn quấy không chịu tuân theo quy tắc,
vì muốn lấy được trái đầu tiên mà leo lên cây, làm cành Nhược Mộc bị
thương. Về sau Đế Hưu phụng mệnh trông chừng thần thụ, chưa tới ngày
quả chín thì không cho phép bất cứ ai đến gần… Các ngươi muốn đi bây
giờ à? Bọn ta không khoác lác đâu nhé, bản lĩnh như ta cũng cảm thấy chưa
chắc đã đánh lại Đế Hưu.”

Có ai tự nâng kẻ khác rồi tự vùi dập bản thân vậy sao, Ly Khoan trợn

tròn mắt, “Phì Di huynh, nhưng vừa rồi huynh oai phong lắm mà.”

Phì Di khoát tay, xấu hổ đáp: “Không dám không dám, ta chỉ giỡn

chơi thôi. Nói thật, các ngươi muốn đi thì ta có thể chỉ đường giúp, nhưng
nếu muốn ra tay thì thứ cho ta không giúp được.”

Từ lời của nó nói có thể nhận ra gốc Nhược Mộc kia có địa vị thế nào

trong lòng của đám thú sống ở rừng băng. Chỉ trèo lên cây đã bị đuổi giết
rồi, giờ bọn họ muốn bẻ một nhánh mang về, có khác nào trực tiếp muốn
làm thần thụ bị thương đâu?

Vô Phương do dự nhìn lệnh chủ, “Chuyến đi này không dễ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.