HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 263

cũng kéo tới chuyện động phòng cho được. Cứ như động phòng là căn
nguyên có thể giải quyết được mọi vấn đề vậy, chỉ cần có thể động phòng
thì nguy cơ của Yểm Đô liền dễ dàng được giải quyết gọn.

Mắng chàng, nàng không tìm được từ ngữ thích hợp, cơ mà mắng

cũng vô ích, nên chỉ có thể lờ đi thôi. Nàng xoay người ngồi xuống gờ đá
trước động, tuyết vẫn còn rơi, bông tuyết bay lả tả, ngồi lâu đúng là thấy
hơi lạnh.

Có vẻ như nhận ra được điều gì đấy nên lệnh chủ mãi chẳng nói gì.

Nàng bất giác ngoái đầu nhìn, chàng đặt lược trên đầu gối, trên miếng vải
trống hoắc chỉ có cái lược cộng hộp sáp mỡ cho nàng bôi mặt, trong tay nải
của chàng chỉ chứa mỗi hai thứ đồ này.

Sao đi nữa thì chàng quả thật cũng đã hết lòng hết dạ vì mình, bị từ

chối thẳng thừng như vậy đúng là cũng hơi đáng thương. Nghĩ vậy, Vô
Phương đành đứng dậy đi tới ngồi cạnh chàng, “Làm phiền lệnh chủ, chải
đầu cho ta đi.”

Nàng quay lưng lại, suối tóc dài tựa gấm hơi óng ánh trong ánh sáng

ảm đạm của sơn động. Sung sướng đến ngất ngây, lệnh chủ rón rén đưa tay
ra sờ sờ, tóc của hôn thê đẹp quá, làm người ta nhớ đến gió mát mùa xuân
lướt qua giữa ngón tay ấy.

Giống như chàng nói, tay nghề chải tóc của chàng cũng ngon lành như

kỹ năng nặn tượng vậy. Mới đầu Vô Phương còn rất lo, sợ chàng kéo tóc
làm đau mình, thế nhưng động tác của chàng rất êm, trừ thỉnh thoảng phát
ra tiếng nuốt nước bọt cái *ực* thì quá trình chải tóc khá là mượt mà.

Chàng chải cho nàng kiểu tóc nguyên bảo*, trông vừa gọn gàng vừa

đáng yêu. Chải tóc xong chàng đưa tay vẽ một vòng tròn, trước mặt Vô
Phương xuất hiện một huyễn kính dập dềnh sóng nước, chàng nói: “Nương
tử nhìn xem có hài lòng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.