HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 265

cạnh cười thỏa mãn, “Nương tử đừng khách khí, chỉ cần nàng đồng ý thì
sau này ngày nào ta cũng có thể chải tóc cho nàng.”

Đã nhìn thấy chưa nhỉ? Hẳn là thấy rồi! Nhìn đôi mắt đầy vẻ kinh

hoàng thất thố kia của nàng, nói không chừng đêm nay còn nằm mơ thấy
dung nhan tuyệt thế của chàng, từ đó không cách nào kiềm chế mà yêu
chàng ấy chứ.

Những lời lần trước lệnh chủ nói với nàng không hoàn toàn là giả, tộc

của chàng quả thật chỉ được để lộ diện mạo trước người thật lòng với mình,
nhưng chàng có thể chi phối chuyện đó theo ý mình, lúc cần lộ miệng thì sẽ
lộ, lúc cần hở mắt thì sẽ hở. Nếu một phát để lộ hết cả thì nàng sẽ không
chịu nổi, phải từ từ theo tuần tự, đợi đến khi nàng thích ứng rồi, phán đoán
của chàng chắc chắn sẽ thành sự thật.

Dĩ nhiên nếu bàn về chuyện thật lòng thì Ly Khoan Trà đã đủ tư cách

nhìn thấy chàng từ lâu rồi, có điều chàng đã dựng lớp che chắn trùm lên
thiên nhãn của cậu ta. Không phải người thân mật nhất thì vẫn chớ nên biết
nhiều quá. Sau lưng ai cũng có một chuyện xưa chưa nói, mà chuyện của
chàng lại khá phức tạp, nếu bại lộ tất cả thì sẽ làm phiền cuộc sống hạnh
phúc sau này.

Người trong sơn động không có ý định cởi áo tụt quần, song người

ngoài sơn động lại cóng đến độ gần tắt thở rồi. Ly Khoan giậm chân hỏi Cù
Như: “Mi nhìn xem bọn họ nói chuyện sao rồi? Chúng ta vào được chưa?”

Cù Như run lẩy bẩy, song vẫn bình thản nói: “Thủ đoạn của lệnh chủ

nhà ngươi quá kém, còn tưởng rằng khi về sẽ gặp phải cảnh không nên
nhìn, kết quả lại lãng phí thời gian vào việc chải tóc.” Cô nàng rướn mình
vào trong nhìn một chút, đoán chừng tạm thời sẽ không có tiến triển gì mới,
thế là ôm bó củi đi vào sơn động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.