HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 28

“Không không, cầu còn chẳng đặng nữa là.”

Dung mạo như của người trời thế này, đến nhìn thẳng cũng thấy như

đang mạo phạm. Thành chủ thoáng liếc nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng
dời tầm mắt đi, ân cần dẫn đường vào trong điện. Cung nữ như mây nối
đuôi nhau đi khỏi bình phong hai bên, thành chủ chính là thành chủ, khoản
đãi khách quý không thể thiếu trái cây rượu ngon, chất đầy cả bàn.

Không thể mới gặp đã đi thẳng vào chủ đề, đầu tiên Vô Phương uyển

chuyển hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương.

Thành chủ được quan tâm mà đâm hốt hoảng, “Đa tạ cô nương, từ khi

được cô nương cứu chữa vào năm năm trước, bệnh không còn phát tác nữa.
Ta nhiều lần tìm kiếm thăm hỏi cô nương, nhưng cô nương đều đóng cửa
không gặp, chẳng hay ta có mạo phạm chỗ nào nên khiến cô nương không
vui không?”

Vô Phương kiên nhẫn mỉm cười, “Thành chủ lo lắng quá rồi, ta chỉ

nhận chẩn bệnh vào mồng một và mười lăm, quanh quẩn bên ngoài đều là
người bị thương chờ đã lâu, thời gian có hạn nên không dám kéo dài chứ
không phải là không muốn gặp thành chủ.”

Nghe vậy thành chủ liền lập tức hết giận, “Xem ra cô nương cực kỳ

bận, ta đúng ra không nên quấy rầy. Hôm nay cô nương đi ngang qua đây,
hay là…”

“Ta đặc biệt đến cầu kiến thành chủ.” Vô Phương khom người, “Hôm

qua ta nhận cứu chữa một người bị thương, vết thương rất nặng, cần có bọ
cạp máu chế thuốc khử độc. Loại độc vật này đã biến mất nhiều năm, cả
mười sáu thành trì ở Sát Thổ e chỉ mỗi thành chủ là biết tung tích của nó.
Xin thành chủ giúp ta một tay, tìm ra bọ cạp máu để còn quay về cứu
người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.