HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 308

của bọn họ nên cũng chẳng buồn có phản ứng.

Hơn nửa dân số Yểm Đô đã ra ngoài, thành trì liền trở nên vắng vẻ.

Khoanh tay đứng nhìn mãi cũng ngại, Cù Như cũng vỗ cánh bay lên trời hỗ
trợ, Vô Phương đang tính cưỡi mây bay theo thì bị lệnh chủ kéo lại.

“Nương tử đừng đi, ta sợ.”

Nàng kinh ngạc như vừa nghe thấy chuyện lạ, “Ngài sợ?” Mất binh

khí làm chàng thấy sợ hãi sao?

Nàng hỏi: “Là vì sinh tồn của Tàng Thần tiễn nối liền với ngài sao?

Tàng Thần tiễn xảy ra chuyện cũng sẽ ảnh hưởng với ngài à?”

Chàng *ớ* một tiếng, “Không phải chuyện đó, ngộ nhỡ tên trộm vẫn

còn trong thành thì sao, ta sợ.”

Khóe miệng Vô Phương không khỏi giật giật, “Bạch Chuẩn, rốt cuộc

ngài có sốt ruột không vậy? Bị mất một vật quan trọng như vậy đấy! Sớm
biết thế thì hôm nay đã chẳng đi núi Biên Xuân, ở nhà thì tiễn đã không
mất.” Dứt lời nàng lại trách chàng: “Đều do ngài không cất giữ nó cho tốt,
giờ biết làm sao đây!”

Lệnh chủ rũ tay áo nói không biết, “Ta chỉ muốn nương tử ở bên ta

thôi, nàng không cần đi đâu, ở lại đợi tin với ta là được.”

Vô Phương chau mày, đành vậy, nhiều nhân lực ra ngoài lắm rồi, thiếu

nàng cũng chẳng sao. Nàng ngửa đầu nhìn lên trời, lẩm bẩm: “Hôm nay ta
trông thấy xoáy hỉ, luôn cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra.”

Xoáy hỉ xuất hiện trên không trung nghĩa là có minh quân hạ thế, cũng

như điềm lành khi hoàng đế giáng thế vậy. Với nhân gian, đó là biểu trưng
của sự hưng thịnh, còn với Thiên giới thì nó tương đương một trận biến
động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.