HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 312

Chàng đáp mà không hề nghĩ ngợi: “Cũng không hẳn, ngộ nhỡ kẻ

trộm Tàng Thần chính là Diệp Chấn Y thì sao.”

Khó có thể nói chuyện bình thường tiếp được, Vô Phương lạnh lùng

liếc chàng, “Lệnh chủ đã tính kỹ càng, vậy ta cũng không quan tâm vô ích
nữa. Ta xin cáo từ trước, nếu có tin tức thì xin phiền phái người thông báo
cho ta.”

Nàng dợm chân muốn đi, chàng vội đứng dậy đuổi theo, giang hai tay

ra cản đường nàng, “Đã trễ thế rồi, trên đường gặp phải kẻ xấu thì sao? Ta
nói cho nàng biết, mặc dù Phạn Hành Sát Thổ này do ta làm chủ, nhưng
lãnh thổ quá lớn, ta không thể đảm bảo con yêu quái nào cũng chính trực
hết đâu. Nơi này đã chẳng còn giống năm nghìn năm trước từ lâu rồi, nói
thẳng ra thì đã trở thành nơi ô uế, ô uế sẽ sinh yêu nghiệt, ta không nói chắc
nàng cũng hiểu. Bây giờ là thời buổi rối loạn, nàng cần gì phải mạo hiểm
như thế, ở cùng ta vẫn an toàn nhất, ta có thể bảo vệ nàng.”

Sau đó thì sao? Biết rõ ý định của đối phương mà vẫn ở lì đây chờ bị

thao túng? Nàng đẩy chàng ra, “Ta không cần ngài bảo vệ, một nghìn năm
qua ta sống một mình vẫn rất ổn, sau này cũng sẽ như vậy.”

Nàng tức giận thật sự, sống đến hôm nay mà rơi vào tình cảnh số

mệnh bị ai đó điều khiển, nàng không thích thế.

Sự lạnh lùng của hôn thê không khiến lệnh chủ sờn lòng, chàng mặt

dày nghiêm túc nói: “Ổn chỗ nào, không tình không yêu, có khác gì con cá
khô không? Sau này có ta đây, chúng ta có thể sưởi ấm cho nhau, còn có
thể sinh một đàn con trẻ. Nàng có biết trẻ con đáng yêu thế nào không, đợi
đến khi nàng làm mẹ thì sẽ không muốn lên núi Cát Tường nữa đâu.”

Vô Phương vô cùng buồn bực, nếu thật sự như chàng nói thì tu vi

nghìn năm của nàng đều đổ sông đổ biển à? Lão yêu này chính là chướng
ngại trên con đường tu hành, đáng ghét tới cực cùng. Nàng nghiêm mặt nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.