Bên chỗ Cù Như lại phát ra tiếng hát ngâm nga, Vô Phương đặt con
còn lại vào trong chiếc hộp nhỏ. Con vật vừa tận mắt chứng kiến đồng bạn
chết thảm, như vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp đảm, co rúc vào một góc run
lẩy bẩy. Vô Phương an ủi nó: “Không tu nổi thành hình người thì chỉ có thể
bị mang làm thuốc mà thôi, chẳng còn cách nào khác cả. Mi yên tâm,
không phải vạn bất đắc dĩ thì ta sẽ không động đến mi. Nếu quả thật phải
đến đường cùng, ta cũng sẽ cố để mi chết có ý nghĩa.”
Con bọ cạp kia sợ xỉu, đuôi mềm ra gục xuống.
Đã có thuốc dẫn thì làm thuốc mỡ không phí thời gian lắm, từ mài đến
hầm chỉ mất nửa canh giờ.
Trên giấy dầu có một lớp thuốc mỡ dày, Cù Như bưng khay đi vào.
Người trên giường vẫn chưa tỉnh, ngũ quan sưng vù không thấy đỡ hơn
nhiều lắm, chỉ khá hơn tối qua một chút mà thôi. Cô bé lại gần nhìn hai lần,
“Sư phụ, y muốn ngủ đến khi nào vậy?”
Vô Phương đáp ‘sẽ nhanh thôi’ rồi vén chăn xắn ống quần y lên. Nàng
hơ thuốc trên ngọn lửa, đợi mềm ra thì *bốp* một phát đập nó xuống chỗ
da thịt hoại tử đóng vảy cứng ngắc.
Xong xuôi người bệnh vẫn đang mê man, hai thầy trò nhàm chán ngồi
dưới mái hiên uống trà. Sắc trời đã tối, đằng Tây xuất hiện những đụn mây
trùng điệp, một cơn gió lớn thổi đên, bầy chim bay về phương Nam, vỗ
cánh kêu *phành phạch*. Vô Phương hỏi Cù Như: “Hôm nay là mồng
mấy?”
Cù Như bấm đầu ngón tay đếm ngày, cuối cùng vỗ đùi, “Hôm nay là
mồng một, nên đến núi Thập Trượng rồi ạ.”
Thời gian trôi nhanh thật đấy, tháng này đến tháng khác, năm này qua
năm kia… Trong những năm tháng sống trên đời, nàng chưa hề rung động
lần nào, cũng chẳng từng trải qua đau thương gì, cuộc sống phẳng lặng như