HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 34

ao tù nước đọng. Nếu có người hỏi năm này nàng đã bao tuổi rồi, nàng sẽ
không trả lời được, tuổi tác ấy à, chẳng thể xem là ký hiệu nổi. Dầu gì cứ
thế mà sống tiếp thôi, cho đến ngày nào đó đắc đạo, hoặc là tan thành mây
khói.

May mà trong cuộc đầy mơ hồ không mục đích này, chí ít nàng vẫn

còn có khát vọng.

Vô Phương quay đầu nhìn về phía dãy núi Cát Tường xa xăm ẩn mình

giữa mây mù, cao chót vót không thấy đỉnh, đó là đạo trường* của Liên sư.
Nàng đã muốn bái ông ấy làm thầy từ ngày mình được cứu, nhưng sát khí
trên người chưa tan, nàng lại sợ làm bẩn chốn thanh tịnh, có lẽ nên đợi
thêm đã. Liên sư đi vân du rồi, có khả năng đi một mạch ba mươi năm
mươi năm. Đợi ông ấy quay về, nàng sẽ lên cung Việt Lượng thử vận may,
nếu tâm trạng Liên sư đang tốt, không chừng sẽ thu nhận nàng.

(*Đạo trường: nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ.)

Trong không khí lãng đãng hơi nước, mưa to rơi xuống đúng như dự

báo, cột mưa thẳng đứng tựa mũi tên dội vào trong bụi cỏ, bắn ướt giày vải
của Vô Phương. Nàng đứng dậy, phủ thêm áo tơi, nói muốn đi tuần quanh
tháp. Làm nghề nào thì yêu nghề đấy, nếu đã nhận bổng lộc – dù chẳng
nhiều nhặn gì – thì vẫn nên tận tâm tận lực.

Cù Như ngăn nàng, “Hay để em đi cho, sư phụ cứ trông nom tiểu hòa

thượng đi.”

Vô Phương ngạc nhiên, “Y không phải là hòa thượng.”

Cù Như bật cười, “Đã cạo trọc đầu rồi, lại còn đang ở trong miếu,

không phải hòa thượng thì là gì ạ?”

Nói cũng đúng, dù sao cũng đem về từ trong đám nô lệ, chỉ khi bỏ

được nô tịch thì mới có thể quang minh chính đại ra ngoài. Vô Phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.