HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 35

khoanh tay, nhìn cô bé rít lên rồi lao vào trong màn mưa. Cù Như thích
nước, hễ trời mưa là lại vô cùng phấn chấn. Cô bé giẫm mạnh hai chân
xuống vũng bùn khiến bùn nước bắn cao hơn nửa người, văng đầy cả mặt
và cổ, rồi huơ tay múa chân hết sức thích thú.

Vô Phương thở dài, lắc đầu trở vào trong phòng. Mái ngói ở góc Đông

Bắc chưa được đắp lại nên có mưa dột tí tách rơi xuống, nàng lấy chén sành
ra hứng nước, vừa ngoái đầu lại thì phát hiện nam tử trên giường đã tỉnh,
đang chống người dậy nhìn xung quanh với vẻ mù mờ.

Nàng đi tới, quan sát y một lượt từ trên xuống dưới, “Ngoài vết

thương ngoài da ra thì còn khó chịu chỗ nào không?”

Y lắc đầu, cụp mắt nhìn băng vải quấn quanh cánh tay, điều hòa lại

nhịp thở rồi khó nhọc chắp tay với nàng, “Đa tạ cô nương đã ra tay cứu
giúp, nếu như không có cô nương, có lẽ ta đã bị đánh chết rồi.”

Vô Phương khoát tay, nàng đã nghe quá nhiều lời cảm tạ rồi, nàng cứu

người đâu phải vì câu cám ơn của người ta.

Nàng rót cốc nước đưa đến, “Huynh tên gì? Đến từ đâu?”

Người trên giường đáp: “Ta họ Diệp, tên Diệp Chấn Y, là người của

Đông Thổ. Thời gian qua cứ vô tri vô giác, không biết mình đang ở đâu…
Xin hỏi cô nương, đây là địa giới nước nào?”

Địa giới nước nào ư, nàng không biết phải đáp thế nào, ngồi xuống

nói: “Không phải nước nào cả, chỉ có mười sáu thành. Huynh là người
Đông Thổ, vậy đã từng nghe đến Nam Diêm Phù chưa? Nơi này là Ô Kim
Sát Thổ, một trong năm vùng đất thánh của Diêm Phù, là đạo tràng của
Liên sư.”

Lần này trông y như có vẻ không tiêu hóa nổi, là một người bình

thường, nếu không phải sinh ra ở chư thành Sát Thổ thì vĩnh viễn sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.