HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 331

Chết rồi sẽ đẩy toàn bộ điểm khả nghi vào ngõ cục, không còn cơ hội

truy được đáp án.

Đã tìm thấy Tàng Thần tiễn, lệnh chủ không bị tổn thất gì. Phạn Hành

Sát Thổ ít đi một Lộc Cơ cũng như đồng ruộng mênh mông ít đi một mầm
cây, chẳng mảy may gây ra được chút chú ý nào. Chuyện này cứ thế qua đi,
nhưng càng đơn giản lại càng khiến người ta nghi ngờ không thôi.

“Vừa rồi là thiên lôi sao?” Nàng chưa từng lịch kiếp, nhưng không có

nghĩa là không có tí hiểu biết gì về chuyện này.

Lệnh chủ do dự rồi ậm ờ đáp: “Hình như có thiên lôi mới thay chỗ

thiên lôi cũ rồi, sức lớn hơn nhưng khả năng nhắm hơi thua kém.” Dứt lời
chàng thử kéo dây cung, “Cũng may ta lấy lại được bảo bối rồi, tiếc là vẫn
chưa rõ tung tích của đồ đệ nàng. Nhưng không sao, chúng ta sửa soạn chút
rồi lên đường đến Phong Đô thôi!”

Trải qua một phen biến cố, Vô Phương cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống

đất bảo: “Tối nay đừng đi nữa, mai hẵng lên đường.”

Lệnh chủ nghe thế thì trong mắt chợt lóe lên tia sáng. Chàng phát hiện

đây chính là cơ hội tuyệt vời xưa nay chưa từng có, cô nam quả nữ, màn
trời chiếu đất…

Chàng nói ngay: “Được thôi, quá tốt luôn nữa là khác, nương tử ngồi

đây chờ một lát, để ta đi chuẩn bị chỗ ngủ.” Nói xong chàng hí hửng chạy
ra ngoài, thật ra cũng chả phải chuẩn bị cái gì, chỉ là muốn xua đuổi bọn
yêu quỷ trong chu vi hai mươi dặm quanh đây thôi.

Xem giáo trình đâu phải vô ích, lệnh chủ biết trong quá trình sẽ có chỗ

chấn động lòng người, mà các cô nương thường dễ xấu hổ, chuyện riêng tư
như thế để kẻ khác nhìn trộm thì không hay chút nào. Chàng ngẩng đầu
nhìn trời, lệ nóng lưng tròng, chẳng lẽ tối nay chính là bước ngoặt trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.