HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 386

Trong ‘Đại Ái Thông Yếu’ có viết, đã yêu sâu đậm ai đó thì có nhìn

bao nhiêu cũng không đủ, dù nàng đang ở cạnh ngươi, ngươi vẫn sẽ từng
khắc từng giờ nhớ đến nàng. Lệnh chủ so sánh thử triệu chứng của mình
liền biết bệnh mình đã đến giai đoạn cuối rồi. Nếu vị hôn thê này lại chạy
theo người khác, chắc hẳn chàng sẽ cắt cổ tự sát mất.

Thích, thích lắm luôn, thích tới nỗi tim co thắt lại, toàn bộ ngăn rãnh

bên trong đều đong đầy nhớ nhung và nhu tình.

Vô Phương giãy giụa, nhưng chỉ tổ khiến lệnh chủ cho rằng nàng đang

nhiệt tình đáp lại mình.

Thế là chàng dùng sức hơn một tí ấn nàng vào trong lòng, nhỏ giọng

suỵt suỵt vỗ về nàng: “Ta biết nàng cũng yêu ta, chẳng qua vẫn một mực
không chịu thừa nhận mà thôi.”

Vô Phương muốn khóc, thế còn lý tưởng của nàng thì sao? Một nghìn

năm hết lòng tu hành đều đổ sông đổ bể ư? Có trời mới biết vì sao nàng lại
chọc phải tên sát tinh này trong khi đến giờ ngay cả tướng mạo đối phương
thế nào nàng cũng không biết. Dù có động lòng thì ít ra đối phương phải có
chỗ quyến rũ nào đấy chứ! Nhưng hiện thực thế nào, đầu toàn bùn nhão,
còn dùng vẻ chất phác bọc ngoài bản chất gian trá. Rốt cuộc tính cách
chàng là gì, càng tiếp cận nàng càng không hiểu nổi. Chỉ thấy chàng là
hạng lưu manh cộng thêm vô lại, dây vào rồi thì khó mà thoát ra nổi.

Nàng thổn thức, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào, “Nói sau đi, ngài có thể

mặc xiêm y vào trước không, ta nhắm mắt mãi khó chịu quá.”

Lệnh chủ *ồ* lên “Đến giờ nàng vẫn không mở mắt nhìn à? Chí ít

cũng phải nhìn lén ta một chút chứ.”

Thế mới bảo nàng mãi mãi không theo kịp đầu óc của vị này, nhìn lén

một chút? Coi nàng là ai chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.