HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 388

chóng đến nơi mình muốn đến, định rõ mục tiêu rồi thì trong chớp mắt có
thể dịch chuyển liền. Trước khi đến Phạn Hành Sát Thổ nàng không hề có
mục tiêu xác thực, cho nên chỉ có thể trôi dạt trên biển, để lại từng dấu
chân. Nhưng ngược lại, để từ Phạn Hành Sát Thổ về Ô Kim Sát Thổ, muốn
trở lại bên bờ Vô Lượng Hải thì chỉ cần chớp mắt là đến nơi.

Cũng may mà nàng còn đường lui này.

Bên cạnh có tiếng gió *rì rào*, nàng quay qua nhìn, lệnh chủ cũng vừa

nằm xuống cạnh nàng. Dường như chàng đang rất thích chí, hai tay gối sau
gáy, ống tay áo tuột xuống vai, hình xăm trên cánh tay phát ra ánh sáng
nhàn nhạt.

“Đây là gì?” Nàng tò mò đưa tay chọc chọc hình xăm, “Là chữ Phạn

à?”

Chàng *á* ngay, “Không phải thứ tốt lành gì đâu, nó là phong ấn của

ta đấy, chỉ mong cả đời này không ai có thể giải được.”

Đối phương có nhiều bí mật thật, ví dụ như phong ấn này, Vô Phương

thử hỏi dò: “Phong ấn giải rồi thì sẽ phải chịu sai khiến của kẻ khác, đúng
không?”

Lệnh chủ lộ vẻ ngạc nhiên, hớn hở hẳn lên, “Nương tử à, ta nói gì

nàng cũng nhớ hết, vậy mà còn bảo nàng không thương ta!”

Thói quen nói nhăng nói cuội của chàng khiến nàng bực bội không

thôi, “Ta đang nói chuyện phong ấn với ngài.”

Phong ấn à, như chàng nói đấy thôi, chẳng phải là thứ tốt lành gì, bởi

vì nó mà bị giải trừ thì chàng phải nhập thế. Chàng đưa cánh tay đến trước
mặt nàng, “Thật ra cũng không thể xem là bị sai khiến, chẳng qua là số
mệnh bị trói buộc, là quan hệ nâng đỡ, dựa vào nhau ấy. Trong khi ta lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.