HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 387

Lệnh chủ chép miệng thở dài, “Không thấy con sâu ban nãy đâu nữa,

người cũng hết ngứa rồi, không phải là nương tử nàng làm đấy chứ?”

Vô Phương cam chịu gật đầu, “Ta đã thả nhện lên người ngài, tính dạy

dỗ chút thôi, không ngờ…” Không ngờ chàng lại tùy cơ ứng biến, cởi đồ
sạch bách, sau này muốn trừng phạt chàng thì nhất định phải cân nhắc hậu
quả trước rồi mới làm.

Lệnh chủ vỡ lẽ, buông nàng ra nói: “Hèn gì… Lần này coi như ta cởi

sạch rồi đấy! Ngay cả quần cũng không mặc…”

Vô Phương nhíu mày, nghe tiếng vải vóc *sột soạt* thì trong đầu hiện

ra một bóng dáng vai rộng eo thon và mông trần tròn lẳng đang tìm y phục
khắp nơi… A di đà Phật, mình động sắc tâm rồi ư?

Nàng vội chắp tay niệm kinh thanh tịnh, nhưng vừa đọc được phần mở

đầu thì lệnh chủ lại hí hửng nhảy tới, vỗ nhẹ lên vai nàng, “Được rồi.”

Xét thấy đối phương có tiền án lừa gạt, Vô Phương không dám mở

mắt ngay mà đưa tay sờ soạng người chàng, liền nghe thấy chàng cười
khanh khách, “Nương tử à, nàng vẫn rất quyến luyến cơ thể ta, đúng
không?”

Thôi mặc chàng thích nói gì thì nói đi, nàng nhẹ thở hắt ra. Đã hoàn

toàn bại trận trong cuộc chiến đấu không khói lửa này rồi, nàng cảm thấy
mệt mỏi vô cùng, lập tức ngã nằm ra xuống bãi cỏ.

Vầng sáng lấp loáng ban nãy vẫn chưa tan hết, xung quanh ngập tràn

mùi cỏ xanh, đường chân trời thấp thoáng nhiều điểm sáng, một chiếc bóng
xám xanh cực nhỏ lao nhanh về nơi xa. Ảo cảnh Tu Di trong vòng kim
cương biến hóa theo ý chí của kẻ sử dụng, nó là một không gian độc lập,
không rộn ràng huyên náo như bên ngoài, bởi vì nội tâm nàng thế nào thì
ảo cảnh này sẽ thế đấy. Trước kia nàng dùng nó để nối liền thành Thiên
Cực và núi Thập Trượng, nó chính là đường tắt giúp nàng có thể nhanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.