HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 406

biết Bạch đại ca thích mặc đồ đen, đây là áo thiếp đã may cả đêm, chiếc
trên người huynh đã mặc nhiều năm như thế, cũng nên đổi cái mới rồi.”

Đó là một chiếc áo choàng thuần một màu đen, chỗ khác biệt là ở cổ

áo và tay áo được thêu viền bằng chỉ vàng, thoạt nhìn vừa sang lại vừa đẹp.
Vô Phương đoán lệnh chủ thích cái đẹp sẽ không từ chối cám dỗ này, chẳng
ngờ chàng lại gạt phăng nhã ý của đối phương, “Ta còn nhiều áo choàng
đen mặc chưa hết đây, lấy đồ của ngươi xong ắt sẽ phải chịu thiệt về giá cả
của nhà trọ. Có tiền thì mua một trăm chiếc áo choàng cũng đủ, ta thèm vào
thứ này.”

Hoàn toàn chẳng nể mặt, lại còn không hề hiểu phong tình, đến nàng

cũng thấy lúng túng thay Minh hậu. Quả nhiên Minh hậu ngượng ngùng thu
tay về, lạnh lùng cười bảo: “Thì ra trong mắt lệnh chủ thiếp chính là hạng
tầm thường không ra gì như vậy, thật đau lòng.”

Lệnh chủ phất tay áo, “Lòng ta cũng đã bị gã chồng nhà ngươi làm tổn

thương đấy, ngươi đừng có ở đó làm vẻ khổ sở với ta nữa.” Nói xong chàng
xoay người gọi Vô Phương: “Nương tử à, chúng ta về nhà thôi. Nơi này có
xác thối, bổn đại vương không chịu nổi một khắc nào nữa.”

Vốn tính tình lập dị, lệnh chủ không đợi chào tạm biệt Minh quân đã

dẫn người mình lên đường về luôn.

Trên đường đi Vô Phương vẫn hỏi: “Sao Minh hậu lại bỗng nhiên gọi

ngài là Bạch đại ca thế?”

Nhắc tới xưng hô thân thiết kia, lúc ấy chàng cũng bị dọa sợ giật cả

mình, có điều đó cũng chỉ là một cách xưng hô thôi, lệnh chủ rất thực tế
nên không thèm bận tâm, “Cô ta thích gọi sao thì thây kệ cô ta, chỉ cần trả
tiền nhà trọ cho ta là được.”

Vô Phương không nói nữa, chắc bây giờ Minh hậu đang ở trong phòng

khóc sướt mướt nhỉ. Chẳng qua nhiều năm trước đã bị từ chối thẳng thừng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.