HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 432

“Muốn đuổi hồn phách kia ra khỏi thân xác?” Nàng khẽ ngẩng đầu

lên, “Làm sao chứng minh được buổi tối không phải là Kim Lụy thật?”

Hắn ta cụp mắt, lông mi dài in bóng trên mặt, mãi chẳng hề lên tiếng,

đến khi nàng sắp ngồi thiền thì mới nói: “Đó là người yêu của ta, chúng ta
bị người khác lừa, hai hồn phách cùng sống trong một thân xác. Ta làm chủ
ban ngày, nàng ấy làm chủ ban đêm, quanh năm suốt tháng không được gặp
nhau.”

Vô Phương trầm ngâm, “Kẻ lừa các ngươi là lệnh chủ Yểm Đô?”

Nàng thấp thỏm hỏi, cũng may Kim Lụy nói không phải, “Là Mông

Song Chi. Bọn chúng chịu khổ này nên muốn bọn ta cũng phải nếm thử.”

Vô Phương biết Mông Song Chi, lúc còn sống là huynh muội, kết

thành vợ chồng lại không được thế tục dung cho, bị lưu đày tới nơi hoang
dã rồi ôm nhau mà chết. Thần điểu thương hai họ nên đã phủ cỏ bất tử lên
thi thể, sau khi sống dậy, da thịt hai người kết hợp thành một, biến thành
quái vật bốn tay bốn chân.

Nếu không phải là lệnh chủ thì nàng yên tâm rồi. Vô Phương gật đầu,

“Muốn lấy hồn phách của nàng ấy ra không khó, chỉ khó ở chỗ không có
dư thân xác để đặt vào. Tự do thời gian dài, nàng ấy sẽ biến thành cô hồn
rồi tiêu tán.”

Kim Lụy cắn môi không đáp, cân nhắc rồi nói: “Ta nguyện lấy hồn

phách mình ra, cho nàng ấy ở lại trong cơ thể ta.”

Một thân xác thì chỉ có thể chứa một linh hồn, sẵn sàng hy sinh cho

người yêu, có thể thấy tình cảm chân thành tới đâu. Vô Phương cảm động
vì thâm tình của đối phương, chỉ là tính khả thi cũng không lớn mấy, “Cơ
thể ngươi là nam đúng không? Để nàng ấy ở lại trong cơ thể ngươi ắt sẽ
đảo lộn âm dương, ngươi không ngại nhưng nàng ấy cũng không ngại sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.