HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 434

Cù Như nhìn Kim Lụy, hắn sa sầm mặt, nhưng vẻ đau thương trên mặt

được miêu tả khá sinh động. Cô bé có chút thương xót giùm hắn, liền nhỏ
giọng nói với Vô Phương, “Sư phụ nể mặt hắn ta si tình mà giúp hắn đi!
Tượng nữ thôi mà, chỉ cần lệnh chủ muốn thì có chuyện gì làm khó được
ngài ấy chứ?”

Vô Phương nghiêm mặt, trong lòng trách cô bé tìm thêm phiền toái

cho nàng. Chút bản lãnh kia của Bạch Chuẩn đều dồn vào việc nặn tượng
nam, muốn chàng nặn tượng nữ, dĩ nhiên không phải là không thể, nhưng
với điều kiện là nàng phải làm mẫu cho chàng. Chàng khóc lóc đòi kết hôn
với nàng, mục đích lớn nhất còn gì ngoài để nặn tượng nữ chứ. Nàng vẫn
chưa thể xác định chàng có thật lòng hay không, bây giờ nàng mà còn tự
tìm đến cửa, thử hỏi chàng sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì?

Nàng lắc đầu, đứng dậy khép tay áo nói: “Chuyện này ta không thể

giúp, nếu như ngươi tìm được túc chủ, ta có thể chuyển hồn giúp ngươi mà
không lấy một cắc bạc. Nhưng nếu không tìm được… Đành tùy mệnh đi
vậy, không nên oán trời trách người.”

Nàng tính rời đi, Kim Lụy bỗng lên tiếng: “Linh y không hỏi lai lịch

túc chủ, vậy chỉ cần có một thân xác thì có thể chuyển hồn cho ta đúng
không?”

Nàng nhất thời không trả lời, cau mày xoay người lại nhìn hắn. Hắn

gỡ nón lá trên đầu xuống, gương mặt vốn tuấn tú lại bị chia thành hai nửa,
trông rất nhức mắt.

Hắn mím môi, “Linh y có thể đồng ý với ta thì ta sẽ lập tức đi tìm

ngay. Trước khi trời tối sẽ đưa túc chủ tới, đến lúc đó mong linh y tuân thủ
cam kết, chữa trị cho chúng ta.”

Hắn xoay người toan rời đi, trong lòng Vô Phương hoảng hốt, vội đưa

tay cản hắn lại. Hắn muốn cứu tình yêu của mình cũng dễ hiểu thôi, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.