HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 444

Ly Khoan thẳng lưng nhận lệnh, vừa định giải tán đám sứ giả và ứng

viên thì đã nghe đại quản gia ủ dột báo: “Không kịp rồi, Yểm hậu đã ở
ngoài điện.”

Lệnh chủ choáng váng, hai chân mềm oặt, ngồi phịch xuống ngai vàng

luôn. Chàng run run chống tay vịn nhìn ra ngoài, thà rằng không nhìn, nhìn
rồi thì sợ tới nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy mình. Hôn thê đứng ngay dưới mái
hiên, mắt sắc như hai lưỡi sao sắc bén, cắm phập vào huyệt thái dương
chàng. Dù nàng vẫn mang dáng vẻ hờ hững như trước, thậm chí khi thấy
hai vị cô nương này còn mỉm người, nhưng chàng có dự cảm những ngày
an nhàn của mình sắp chấm dứt rồi. Trăm cay ngàn đắng chuẩn bị cho nước
chảy đá mòn, kết quả đá biến thành tấm sắt, chỉ cần chính nàng không gỉ thì
chàng mãi mãi không đợi được đến ngày nàng thủng lỗ.

Chàng kêu lên, “Nương tử, nàng tới rồi…”

Người ở cửa bước tới, vẻ đẹp lộng lẫy lập tức làm cả điện sáng bừng.

Vô Phương chỉ thấy hận, mà đến bản thân cũng không biết cảm giác

hận từ đâu ra, chỉ biết vừa nhìn thấy chàng là muốn đánh chàng tới chết. Có
điều vốn tu dưỡng tốt, nàng tuyệt đối không thể để người khác nhận ra
mình đang rối loạn, thế là nụ cười trên mặt càng tươi hơn, che đi tâm trạng
có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Mặt thì cười mà sát khí lại tung hoành ngang dọc, từ lúc nàng vào điện

lửa trong lò cứ không ngừng bùng lên, rốt cuộc lệnh chủ cũng cảm nhận
được cơn khủng hoảng trước khi đại nạn ập đến. Chàng rụt vào trong ngai
vàng đầu lâu, chân mềm nhũn không đứng nổi, lắp bắp dặn: “Ngớ… ngớ ra
đó… làm gì, còn không mau lấy thêm ghế cho Yểm hậu ngồi!”

Rốt cuộc nàng cũng lên tiếng, bảo không cần, xoay người quét mắt

nhìn mọi người trên điện, “Lệnh chủ có khách quý, là ta tới không đúng
dịp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.