HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 467

Vô Phương vẫn không biết chàng muốn làm gì, thấy bốn phía mọc lên

bình phong che khuất, vì lòng chàng không yên nên tường kết giới khẽ xao
động, trông như tấm rèm nước. Nàng ngẩng đầu lên hỏi chàng: “Ngài sao
thế?”

Lệnh chủ thở dài, cất giọng trầm thấp hết sức gợi cảm: “Nương tử à,

nàng cứ thoải mái hưởng thụ đi.”

Chàng càng lúc càng dựa gần, Vô Phương càng lúc càng mở lớn mắt,

vì lỗ đen ngòm dưới mũ trùm như muốn cắn nuốt nàng. Nàng sợ hãi hỏi:
“Ngài muốn làm gì vậy?”

Dù không nhìn thấy vẫn có dự cảm mãnh liệt, thậm chí nàng có thể

ngửi thấy được hơi thở của chàng, và cả mùi đinh hương thoang thoảng kia
nữa.

Lệnh chủ đã chuẩn bị kỹ càng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, đầu óc

quay cuồng chuẩn bị đặt nụ hôn. Hôn một cái là xác định quan hệ rồi, sau
này nàng sẽ không trốn thoát được nữa. Chàng xuất thế như chẻ tre, mang
theo niềm tin tất thắng đi tới trước mặt nàng, nhưng môi chàng còn chưa
tìm được ‘bến đỗ’ thì *bốp* một tiếng, bên tai chợt nở hoa tưng bừng.
Chàng ngẩn người, phát giác trên mặt nóng rát.

Hôn thê bất mãn vì chàng chậm chạp nên thưởng cho chàng một cái

tát.

Lệnh chủ ôm mặt thút thít giải thích: “Ta chỉ căng thẳng thôi mà…”

Vô Phương tức đến nỗi giậm chân, “Bạch Chuẩn, ngài xéo đi tịnh thân

đi!”

Chàng không hiểu mấy, hàm hồ hỏi lại: “Hôn một cái mà còn phải tắm

hả?”*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.