HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 477

động thì sẽ chẳng có nhiều yêu hận tham lam si mê như vậy, đáng tiếc nàng
không đủ định lực, vùng vẫy mãi mà vẫn trầm luân.

Tồn tại ở thế gian này, với bất cứ ai nàng cũng có thể mở lời khuyên

răn, song chỉ có mỗi nội tâm của bản thân là mãi không dám thẳng thắn đối
diện. Bây giờ lời đã ra khỏi miệng, thôi thì cứ toàn tâm toàn ý tiến tới đi
vậy!

Hương trong lò đã tắt nàng cũng không thêm vào, quấn minh y ngồi

đó suốt đêm.

Ngày hôm sau trời rất đẹp, gian nhà tranh lần lượt có bệnh nhân kéo

đến gõ cửa xin khám. Dân ở Yểm Đô cũng sẽ bị bệnh, có điều nguyên nhân
sinh bệnh lại có phần kỳ lạ khó hiểu, nàng bận bịu đến tận trưa. Giữa chừng
lệnh chủ đưa cơm đến cho nàng, đứng dựa vào cửa nhiệt tình giới thiệu với
bệnh nhân lui tới: “Ây dà, ngươi biết không, linh y là nương tử của bổn đại
vương đấy.”

Đám yêu quái đương nhiên phải nể mặt chàng, đều cuống quýt chắp

tay thưa: “Chúc mừng chúc mừng… Thất kính thất kính…”

Lệnh chủ vô cùng đắc ý, vui vẻ nói: “Tu luyện cho tốt vào, một ngày

nào đó các ngươi cũng sẽ gặp được nhân duyên tốt thôi.”

Chàng ở đây quấy rầy làm Vô Phương không bình tâm được. Sau khi

tiễn một con hạc yêu bị chó sói đất cắn đi, cuối cùng nàng cũng không nhịn
được nữa, “Ngài về đi được không, đừng phiền ta làm việc.”

Lệnh chủ tất nhiên không chịu, “Ta có làm phiền nàng đâu, chỉ giới

thiệu nàng với mọi người thôi mà, như thế sẽ không có ai dám đến tìm nàng
gây rối.”

Nàng hết cách, “Không ai tìm ta gây rối cả, chỉ có ngài làm phiền ta

thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.