HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 511

Da đầu Vô Phương tê rần, cực kỳ phỉ nhổ chàng, “Ngu ngốc thì thôi

đi, giờ còn khoe khoang lả lơi nữa, coi chừng ta đạp ngài xuống đấy!”

Lệnh chủ lập tức tan nát cõi lòng, “Ta đâu có lả lơi trước mặt người

khác, chẳng phải vừa rồi nàng cứ nhìn thẳng vào ta sao, ta tưởng nàng thích
ta như thế.”

Chàng nói rất ấm ức, song ý chí nàng vẫn hết sức sắt đá, “Ta nhìn

thẳng hồi nào hả, rõ ràng ngài nhìn nhầm rồi. Vốn tối nay là giúp ngài nặn
tượng nữ, nếu ngài đã mệt thì bốn mươi chín ngày sau ta lại tới vậy. Đến
lúc đó dời hồn giúp Kim Lụy cũng được, và mọi công đức sẽ thuộc về ngài,
không để ngài chịu thiệt đâu.”

Dứt lời nàng liền giả vờ muốn đi, chàng lập tức phi thân đến, cười

gằn: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nàng cho rằng Trung Âm Kính Hải
của ta là giường đất nhà nàng hả? Diễm Vô Phương, đừng trách ta không
nể mặt nàng, nàng muốn đi cũng được thôi, nhưng trước hết phải cho ta
hôn một cái.” Nói xong chàng chu đôi môi đỏ mọng xáp lại gần.

Thấy chàng sắp dán đến nơi, Vô Phương hoảng loạn đưa tay cản

chàng, một tay khác giơ lên đe dọa: “Bạch Chuẩn, ngài đừng có vừa lành
sẹo liền quên đau.”

Lệnh chủ ngây ra, hoảng hốt nhớ lại ngày hôm qua, chính là hôm qua,

chàng vừa muốn hôn nàng liền bị nàng tát một cái trời giáng. Cô nàng này,
lúc phản kháng thì chẳng mềm lòng nhẹ tay được chút nào, không biết hễ
tình yêu phát triển đến giai đoạn này thì nên làm ít chuyện hư hỏng à?

Chàng *hu hu*, giữ khoảng cách với cánh tay nàng một đoạn, rướn cổ

xoay trái xoay phải, “Nương tử à, nàng nhìn mặt ta đi, chẳng lẽ không hợp
ý nàng sao? Hơn mười nghìn năm đấy, gương mặt này và thân hình tráng
dương này đều dành cho nàng đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.