HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 512

Hơn mười nghìn năm… Vô Phương cẩn thận liên tưởng, nguyên do

nghề nghiệp khiến nàng suy nghĩ nhiều, và còn nghĩ theo chiều hướng phức
tạp, cho nên nàng quẫn bách đến mức không muốn sống luôn. Ấy vậy mà
đối phương còn liên tục uốn éo cơ thể nóng hổi tưởng chừng như có thể
sinh ra lửa của mình. Nàng cứng cả eo, không dám thở mạnh, “Ngài im
miệng cho ta! Không được lộn xộn… Cử động nữa là ta sẽ không khách
khí.”

Vất vả lắm mới có được cơ hội dính với hôn thê, lệnh chủ dĩ nhiên

không muốn tách ra nhanh như thế rồi. Chàng ngoan ngoãn thôi uốn éo,
biết mình hễ mở miệng là lại khiến nàng mất hứng, cũng biết nên phát huy
thế mạnh tránh thế yếu, cho nên liền dứt khoát ngâm miệng lại.

Người hôn thê mềm thật đấy, lệnh chủ lần đầu tiên cảm nhận được, thì

ra nữ giới hệt như túi bông vải vậy, đã áp lên rồi thì sẽ muốn áp cả đời,
không muốn đứng lên nữa. Nàng cố giãy giụa, nhưng tu vi mười nghìn năm
của chàng đâu phải chỉ để đó chơi, há lại để nàng thoát ra được? Dù hơi vô
lại, cơ mà dáng chàng đẹp mà, có dáng dấp đẹp mà trêu đùa cô nương thì
cùng lắm chỉ coi như trêu ghẹo, không tính là lưu manh.

Chàng nở nụ cười đầy mờ ám, tự thấy nụ cười của mình rất mất hồn,

chắc chắn hôn thê sẽ ngây ngất. Cánh tay ngọc của hôn thê đang ở ngay
trước mặt, lệnh chủ tương kế tựu kế, nhẹ nhàng hất ống tay áo lên… Ôi,
cánh tay như tuyết, da thịt trắng nõn, làm hoa cả mắt chàng. Chàng đỡ lấy
cánh tay nàng, in nụ hôn nóng bỏng của mình lên đấy, từ đầu ngón tay cho
đến vai, hôn một cách chuyên tâm lại thành kính.

Cả đời này lệnh chủ chưa từng làm chuyện vĩ đại mà có ý nghĩa như

vậy. Kiến thức thu được qua những tình tiết trong kính càn khôn rốt cuộc
cũng không hề bị bỏ phí, tóc mai quấn quít ai lại không biết chứ, vấn đề là
phải làm sao cho tinh tế cơ, nàng nhất định thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.