HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 544

cậu ta.

Đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại nảy sinh bất trắc? Lệnh chủ cảm giác

trái tim trong lồng ngực đang cháy, chỉ hận mình còn chưa đủ nhanh, không
thể nhấc chân là đến núi Nhĩ Thị ngay.

Chàng chỉ mới rời đi một đêm thôi mà, trước khi đi vẫn còn giăng kết

giới quanh nhà tranh, có thể xảy ra chuyện gì đây? Chàng đã đợi ở Sát Thổ
suốt chín nghìn năm rồi, gần như mất liên lạc với quê hương. Cứ tưởng
suốt đời sẽ không về nữa, nhưng ý sinh thân hạ thế lại khiến chàng không
thể không về lại nơi mình ra đời.

Không yêu thì sẽ không sợ, mọi nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ tình yêu

của chàng, từng chút từng chút mọc rễ nảy mầm, thậm chí còn chiếm đoạt
cả tâm trí chàng. Tộc của chàng là tộc làm bạn cùng ánh sáng, phải hao hết
tâm huyết cả đời bảo vệ hoàng quyền, đấy là số mệnh của họ. Trước đây
khi bị biếm đến Phạn Hành Sát Thổ, lệnh chủ có ý nghĩ rất đơn giản, tộc đã
vất bỏ chàng thì chàng sẽ ở đây lăn lộn ăn nằm chờ chết ung dung cả đời.
Mà nếu như có một ngày bị triệu tập thì chàng cũng không quên sứ mạng
của mình, cùng lắm thì bỏ qua hiềm khích lúc trước, nên phụ tá ai thì phụ tá
kẻ đó, cứ cố chờ đến lúc đế vương chết là xong nhiệm vụ.

Song đó là suy nghĩ lúc còn một mình.

Bây giờ chàng đã có hôn thê, suy nghĩ tất nhiên phải khác. Chàng

không hề muốn lãng phí thời gian làm công cụ chứng nhận cho người ta,
chàng chỉ muốn cùng hôn thê ở Yểm Đô sống cuộc sống không thẹn cũng
chẳng thùng cho đến thiên hoang địa lão thôi.

Thế là chàng lên núi Minh Vương bái kiến Thập Đại trưởng lão. Trước

kia khi chàng ra đời các trưởng lão vô cùng thích chàng, bây giờ nhìn thấy
chàng thì vẫn là cảm giác yêu hận đan xen, “Sao ngươi lại về đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.