HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 546

Trưởng lão trên điện giữ thần sắc tựa như La Hán trong miếu, “Binh

khí thần của ngươi có phản ứng, trời cao đã chỉ định ngươi rồi, chúng ta có
muốn cũng không thể giúp được. Hơn nữa trong tên hoàng đế có chữ
Huyền*, quả đúng là duyên phận định mệnh. Phụ tá y cho tốt vào, có thể
kiến lập thịnh thế thì ngươi sẽ được lợi. Nói không chừng ngươi còn được
lột xác lần nữa để trở thành màu trắng đấy.”

(*Huyền nghĩa là màu đen.)

Lệnh chủ luôn bàng quan kiêu ngạo thật ra cũng có một điểm khá tự ti,

lần trước nói cho hôn thê biết lý do vì sao mình họ Bạch chẳng qua là thêu
dệt cả thôi, Bạch rõ ràng là mục tiêu mà chàng đeo đuổi.

Chàng bắt đầu thấy sốt ruột, quả nhiên muốn từ chức không hề đơn

giản. Cò kè với trưởng lão cả buổi vẫn không có kết quả, xem ra không
muốn cũng phải làm rồi, chàng đành phí công trở về Yểm Đô, nào ngờ vừa
về thành lại nghe thấy Vô Phương gặp chuyện. Lần này chàng sợ hãi thật
sự, chạy một hơi đến thẳng núi Nhĩ Thị. Tiếng hét lớn của chàng khiến
chim tước khắp núi bay lên dáo dác, nhưng trong nhà tranh trống trơn, nàng
đã không còn ở đây.

Cơn ác mộng biến thành sự thật làm lệnh chủ khó tiếp nhận nổi.

Chàng nhìn đồ cưới được đóng gói sẵn sàng trong phòng, khóc như mưa.

Sau đó Ly Khoan chạy đến, phái đám tượng lục tỏa ra ngoài lục soát,

cảnh tượng nhà không lầu trống thật sự khiến người ta thương cảm. Lệnh
chủ đang trong biển ái tình từ trên trời rớt ầm xuống đất, sắp sửa lại phải
đối mặt với cục diện bị bỏ rơi, Ly Khoan không biết nên an ủi chàng thế
nào, chỉ ngập ngừng nói: “Yểm hậu muốn đi, sao lại không từ giã…”

“Ngươi mù hả? Nào có ai đã chuẩn bị xong xuôi đồ cưới mà đào hôn

đâu, rõ ràng là nàng bị kẻ khác bắt đi.” Lệnh chủ nhảy nhổm lên, “Là ai, ai
bắt tân nương của ta đi hả, lão tử phải quyết chiến với hắn một trận!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.