HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 661

“Nàng tưởng thế nào?” Chàng khẽ nói, khó chịu vặn vẹo, “Ta sắp chết

rồi… Ta nhịn không được…”

Sao mà lại không được vậy, Vô Phương rụt tay về, có phần do dự.

Nàng học y, tuy chưa từng thấy vật sống nhưng cũng có hiểu biết đại khái
về cấu tạo. Chim muông thú vật, thậm chí là cả người phàm, tuy có khác
biệt nhưng biến hóa thế nào thì căn cơ vẫn quy về một chỗ. Nàng còn nhớ
tượng người được Lộc Cơ mang đến Thập Trượng Hải trước đây đã được
nàng kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, lúc kiểm tra đến chỗ đó nàng
còn buồn bực, hình như thứ này không giống bình thường, thì ra đều do
chàng.

Lợi khí của kỳ lân có hình dạng đặc biệt, có thể to có thể nhỏ. Tinh túy

của tượng người kém xa, nên sự to lớn của lệnh chủ khiến nàng kinh hãi…
Anh chàng ngốc này, nếu bàn về thứ này thì tuyệt đối là độc nhất một cõi
rồi.

Than ôi, đêm như thế, tình như vậy. Nàng nâng mặt chàng lên, hôn lên

khóe môi chàng, “Tiếp theo nên làm gì, chàng có biết không?”

Lệnh chủ phấn chấn hẳn lên, chàng đã học tập mười nghìn năm rồi,

mấy tháng trước còn ôn lại trình tự, nếu nói không biết thì chẳng phải để
nàng cười nhạo sao? Chàng kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Là nam tử thì đều
biết cả. Có điều ta nghe A Trà nói, lần đầu có thể hơi đau, ta không muốn
làm nàng đau.”

Nàng xấu hổ che mặt, “Con thằn lằn kia hiểu biết nửa vời, chàng đừng

nghe cậu ta.”

“Không đau à?” Lệnh chủ vui vẻ lại, “Ta đã nói mà, sao lại đau được

chứ, rõ ràng là chuyện mất hồn như vậy.”

Vô Phương không tiện nói đau có lẽ cũng là một dạng vui thích. Dù gì

cũng thành thân rồi, có đau cũng đáng giá. Nàng bỗng xúc động muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.