HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 663

Hoa đây rồi, trong lòng cảm khái lần trước ở trên Kính Hải nàng miêu

tả giống như đúc vậy, lệnh chủ tự khen mình thông minh vượt trội, dựa vào
miêu tả mơ hồ mà cũng nặn được giống chín phần. Thế là chàng lấy sức,
bắt đầu xông phá cửa thành…

Có ánh lửa tóe lên, nhưng không phải do đại tướng quân của chàng

làm ra mà là má phải của chàng vừa bị ăn một cái tát, khiến hai mắt chàng
hoa cả lên. Chàng ôm mặt hu hu, “Nương tử, nàng làm gì thế?”

Vô Phương tức đến nỗi cánh môi run bần bật, “Bạch Chuẩn, rốt cuộc

chàng có biết không vậy?”

Lệnh chủ cảm thấy oan uổng hết sức, “Ta biết mà, không phải đang rất

tốt sao, nhưng nàng lại đánh ta…”

Hai mắt chàng rưng rưng, trần như nhộng ngồi trên mái ngói, trông

vừa đáng thương lại đáng giận. Vô Phương hung dữ quát: “Đó mà là tốt hả?
Chàng thật sự thấy không có vấn đề à? Ta đúng là muốn đạp chàng lăn
xuống cho rồi… Chàng còn mặt mũi ở đó khóc hả?”

Lệnh chủ che kín hai gò má, “Nàng đánh ta lại còn không cho ta

khóc.”

Nàng tức điên, chỉ hận không thể bóp chết chàng. Thấy chàng thút thít

như thế trong khi mông mình lại đau rát, nàng càng nghĩ càng tủi thân,
khép lại vạt áo khóc nghẹn ngào.

Quá trình động phòng vui vẻ sao lại biến thành như thế chứ? Dưới ánh

trăng vợ chồng mới tân hôn ngồi xếp bằng, ai nấy đều khóc rất đau lòng.
Lệnh chủ khóc vì tự ti phái nam của mình bị đả kích, Vô Phương khóc vì
gặp không đúng người, đồ ngốc này muốn bẫy nàng cả đời đây mà.

Dĩ nhiên tình cảnh lúng túng này chẳng duy trì được lâu, lệnh chủ ôm

một bên má đỏ ửng tiến tới an ủi nàng, “Nương tử, nàng đừng khóc nữa, là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.