HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 664

bàn tay vừa nãy tát đau hả? Để ta thổi cho nàng…”

Vô Phương giận dỗi phớt lờ chàng, nói muốn về phòng, đứng dậy

khập khiễng đi tới góc mái hiên, tung người nhảy xuống khỏi lầu cao. Để
lại lệnh chủ đau lòng cưỡi nóc nhà, nhìn đại tướng quân của mình ủ rũ mềm
xìu mà cảm thấy cuộc sống không có nghĩa lý gì nữa.

Rõ ràng đều làm theo giáo trình cả mà, không phải lúc đầu nàng rất

say mê sao, sao lại nói trở mặt là trở mặt ngay vậy. Lệnh chủ ngẩng đầu
nhìn, cũng may kết giới rất dày, nếu để người trên núi Cát Tường thấy được
đêm nay bọn họ khổ sở như thế thì e bị cười thối mặt mất!

Chàng kéo áo cưới qua, ủ rũ cúi đầu mặc vào. Còn có thể thế nào được

nữa, làm phu nhân tức giận rồi, chắc chắn lại là lỗi của mình. Chàng chợt
nhớ ra, sao vừa nãy Vô Phương lại đi cà nhắc vậy, trong lòng nhất thời kinh
hoàng, vội đuổi vào phòng tân hôn.

Nơi này mới thật sự là chỗ động phòng đây, bốn vách treo lụa đỏ, hai

cây nến đỏ trên bàn bập bùng cháy sáng, *bùm* một tiếng, đèn hoa nổ,
đốm lửa rơi đầy đất. Nữ giới khi tức giận sẽ thích tìm đến giường, chàng
chạy tới trước giường nhìn, quả nhiên nàng đang ở đây. Có điều chăn nệm
trùm kín đầu, thân cuộn tròn lại, không rõ đâu là chân đâu là đầu nữa.

Chàng run run gọi: “Nương tử, nàng nhìn ta một chút được không?”

Người trên giường không lên tiếng, quyết liệt trở mình đưa lưng về

phía chàng. Lệnh chủ ảo não đứng hồi lâu, phát hiện cứ thế nữa thì không
được, thế là cởi áo choàng đỏ ra, vén một góc chăn cố chui vào.

Dưới tấm chăn là một thế giới nho nhỏ, trong khung cảnh tối om lệnh

chủ thấy hôn thê đang ôm lấy đầu gối, khóc đến đỏ ửng cả mắt. Chàng duỗi
tay ôm nàng, “Nương tử à, vừa rồi là ta không tốt nên đã chọc giận nàng,
nàng cho ta thêm một cơ hội, chúng ta thử lại lần nữa được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.