HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 68

Đôi mắt ấy vẫn đang chăm chú nhìn xuống đáy cốc, tóc mai bay múa trong
gió, thu gọn từng câu chữ nhóm người phía dưới nói vào trong tai.

Hình thành nên sát hung là một quá trình dài, ngưng tụ từng chút một,

từ ý thức mông lung đến thực thể, giờ nàng không khác gì thân xác bình
thường cả. Phiêu bạt trên Hãn Hải vô biên suốt một tháng, vì nắng gắt mà
Chấn Y lẫn Cù Như đều đen sạm đi, gò má bong tróc thay da không biết
bao lần, mặt đỏ gay. Còn Vô Phương ấy hả, gió cát chả ảnh hưởng gì được
tới nàng, nàng vẫn diễm lệ như vầng trăng sáng.

Cù Như soi gương mà than dài thở ngắn: “Không biết phải mất bao

lâu nữa mới ra khỏi Hãn Hải được đây.” Thấy có da bong, cô bé thuận tay
lột đi, nhưng lại lôi mất cả một mảng lớn, đau tới độ nhe răng mắt trợn
ngược.

Chấn Y mở bản đồ ra nhìn, trên bản đồ được đánh dấu rất rõ ràng,

“Còn tám trăm do tuần nữa là có thể ra khỏi đây.”

Vô Phương nhướng mày nhìn bốn phía, Hãn Hải ban đêm yên lặng và

mát mẻ, nhưng trời vừa hửng sáng thì gió nóng sẽ nhanh chóng xua tan đợt
sương cuối cùng, rồi bọn họ lại phải trân mình trong không khí nóng rát.

Đi đã lâu, nước dự trữ trong vòng kim cương của nàng đã hết, dù có là

sát hung đi chăng nữa, một khi thiếu nước thời gian dài thì người vẫn sẽ
khô đi. Nàng đứng lên nói: “Nhìn địa hình ở đây thì không chừng sẽ có táo
sa mạc. Quả đó ăn ngon lắm, ta từng nếm thử rồi, chua chua ngọt ngọt…”
Mọi người nhìn nhau cười, không hẹn mà đồng thời nuốt nước bọt cái
*ực*.

Chấn Y vỗ vỗ vạt áo đứng lên, “Để đồ đệ đi tìm thử xem, nhỡ may

mắn tìm thấy thì sẽ mang về hiếu kính sư phụ.”

Nhưng nơi nào có táo sa mạc thì tất có minh xà*, không còn tu vi

Chấn Y chỉ là một người bình thường, nếu đụng độ nhất định sẽ trở thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.