HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 691

Y nhíu mày, “Đây là pháp bảo Phật quốc, đừng làm bẩn đất thanh

tịnh.”

La Sát vương cười ha hả, “Thanh tịnh cái gì! Dùng để chứa La Sát thì

còn tịnh cái nỗi gì nữa? Thượng sư có biết trong này là cảnh tượng thế nào
không? Ngươi không muốn vào thì để ta tả cho mà nghe, bên tay trái ta có
mặt hồ rộng lớn, nước hồ rất xanh rất trong, cũng rất ngọt; còn bên tay phải
ta là ngọn núi lửa, đỉnh núi cháy cả ngày, dưới chân núi đều là nghiệp hỏa,
cháy bất kể ngày đêm, cả ta cũng không dám đến gần chỗ đó.”

Minh Huyền im lặng lắng nghe, lòng cảm thấy bi ai. Thế giới trong

vòng kim cương thể hiện nội tâm của kẻ giữ nó. Xuất thân của y cho nó
một nửa khoảng tĩnh lặng, nhưng dục vọng và dã tâm đã hóa nửa còn lại
thành nghiệp hỏa bất tận. Y không dám vào vòng kim cương, cũng vì sợ
nhìn thẳng nội tâm của mình.

Nhưng thế nào đi chăng nữa thì y vẫn là hoàng đế, một hoàng đế có

nội tâm tinh khiết như nước, nghe đúng là nực cười.

Y nói: “Đừng nói vớ vẩn nữa, giữa trưa ngày mai là đại điển đăng cơ,

sai mấy con La Sát ra đi.”

La Sát Vương khiếp sợ, “Thượng sư quên La Sát cấp thấp thấy mặt

trời là chết liền à? Ngươi lại chọn đúng giữa trưa, e chúng còn chưa lộ mặt
thì đã bị cháy thành than rồi.”

Vấn đề thời tiết chỉ là chuyện nhỏ, một khắc trước trời còn đang nắng,

một khắc sau đã có thể mây đen che kín.

“Ngươi chỉ cần lo làm tốt chuyện của mình, những thứ khác đã có ta,

ngươi không phải bận tâm.”

La Sát Vương ở trong vòng dài giọng đáp: “Ta thấy hay thế này đi, ta

ở trong này rảnh rỗi đến sắp khùng rồi, ngày mai để đích thân ta ra gặp con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.