HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 122

Bà lão nhả miếng bã trầu cầm tay, miệng hơi dẩu ra nói:

- Đã bảo cái ban “Bảo hương kháng giặc” khách nghe không rõ sao.

- Đa tạ lão bà, cháu nghe rõ rồi ạ.

- Dạ, lão bà có biết ai vẽ bức tranh này không ạ?

- Tranh triếc gì mấy cậu, nom có giống gà đâu. Tôi thấy nó chỉ là một

cục lông đen sì.

- Dạ đúng rồi, Trương Hán Siêu nói xen vào: - Thưa lão bà đây là

người ta vẽ con gà chết xù lông, mà là gà ác nên lông đen. Đúng là tranh
không đẹp nhưng người vẽ có học vấn cao vì ý tứ sâu xa lắm.

- Ông khách này tinh thật, sao ông biết cậu ấy có học. Cậu ấy là con

ông đồ Quỳ hay chữ nổi tiếng cả vùng đấy.

- Dạ, nếu chúng cháu muốn gặp những người trong “Bảo hương

kháng giặc” của thôn ấp ta đây thì tìm ở đâu ạ? - Phạm Ngũ Lão hỏi.

Bà lão chỉ tay theo nẻo đường dẫn vào làng đáp:

- Quý khách cứ đi thẳng vào trong đó, các ông ấy ở cả trong đình ấy,

lúc nào cũng có người.

Lại hỏi:

- Thôn ta đây gọi là gì thưa lão bà?

- Hảo Thôn, bà lão đáp, dân chúng tôi đây thuần dân tốt, quý khách

cứ yên tâm. Vậy chớ hai công tử đi du lãm hay có quen ai ở trong thôn ấp?

- Dạ, thưa chúng cháu đi chơi thấy làng ta cảnh đẹp nên muốn ghé

thăm. Nói xong hai người rảo bước đi vào làng.

- Này anh Hán Siêu, anh có thấy cái tên “Bảo hương kháng giặc” này

hơi lạ không. Hay thật, chẳng biết đấng cao minh nào nghĩ ra cái tên vừa
bình dị vừa cao siêu vậy.

- Chẳng có đấng bậc cao minh nào nghĩ được ra cái tên đó đâu, chắc

là nó bật ra từ một người dân nào đó một cái tên na ná như vậy, rồi họ cứ bổ
chính, tu chính mỗi người một ý, cuối cùng đến cái tên này ưng ý thì họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.