HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 141

- Ông vào cung ngay đi, thiên tử đang chờ ông đấy.

Trương Văn Hổ mừng quýnh, bước đi mà hai chân như ríu vào nhau.

Hậu điện sâu thăm thẳm, đang giữa mùa hè mà trong cung mát lạnh. Mới
chớm nhìn thấy chỏm mũ của Hốt-tất-liệt, Trương Văn Hổ đã quỳ lạy đầu
cán thềm điện tới ba lần rồi y tung hô:

- Thiên tử vạn tuế!

- Thiên tử vạn an!

- Thần, Trương Văn Hổ khấu kiến thiên tử!

Từ trong hậu cung vọng ra một giọng nói đầy quyền uy:

- Miễn lễ! Vào ngay đi, ta đang mong khanh.

Trương Văn Hổ được phép ngồi vào chiếc đôn có phủ tấm da hổ phía

bên tả nhà vua.

Nhìn xoáy vào cặp mắt xếch của Trương Văn Hổ và gương mặt gân

guốc của y, thiên tử nhà đại Nguyên lượng định: “Tên này gan góc, tàn bạo
dám mạo hiểm”. Dường như yên tâm vì ngài chọn đúng người cần chọn,
nhà vua nói:

- Đại quân sắp nam chinh bình Giao Chỉ, có một việc hết sức trọng

yếu ta tìm mãi chưa được người tin cậy, đêm qua bỗng nhiên nhớ đến
khanh, muốn trao công việc, chẳng biết khanh có dám nhận?

Trương Văn Hổ sụp ngay xuống thềm điện lạy:

- Tạ ơn thiên tử tin cậy, thần dù có phải xông pha nơi rừng thương,

biển lửa vị tất đã báo đền được trọng ân, xin thiên tử cứ trao việc khó cho
thần.

- Ta biết ngươi là người dũng, nhưng công việc ta sắp trao cho ngươi

đòi hỏi phải có cả trí lẫn dũng mới đảm đương được. Ta hỏi ngươi, quân đi
xa muôn dặm vào đất địch thì cái gì là cần yếu nhất?

- Tâu, lương thực ạ.

Trương Hổ trả lời mà không cần suy xét khiến thiên tử hài lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.