HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 313

Nhân đó hữu thừa A-ba-tri liền nói:

- Ở Giao Chỉ không có thành trì để giữ, không có lương thực để ăn.

Nếu ở qua xuân sang hè, thời tiết giao mùa, thủy thổ không hợp, quân sẽ
ốm nhiều do bệnh thời khí phát sinh. Một khi các bệnh tả lị đã phát thì
người ốm và chết hàng loạt tựa như cuộc chiến năm Ất Dậu, đúng lúc thời
tiết nóng nực lại nước lũ tràn về quân ốm, ngựa đói thì quân Giao Chỉ mở
nhiều trận đánh lớn khiến quân ta trở tay không kịp. Nay chủ tướng đã có ý
không muốn ở lại nữa, tại sao ta không về từ lúc quân còn khỏe.

Hữu thừa Trịnh Bằng Phi cũng nói thêm:

- Thật ra đây là vùng đất, nếu chưa chiếm được thì chưa yên tâm, mà

chiếm được cũng chẳng để làm gì. Các quan chắc chẳng ai muốn đi thú ở
cái miền xa xôi lam chướng mà dân cũng không thuần, họ có thể nổi dậy
chống lại quan quân bất cứ lúc nào. Tôi cũng thấy nếu Trấn Nam vương đã
không có bụng ở, sao ta không tính việc cho quân về sớm. Lương sắp cạn,
quân thì mỏi mệt mùa nóng nực lại sắp tới rồi, nên cho toàn quân về sớm
kẻo khi giặc phản công không lấy gì chống đỡ để tai tiếng cho triều đình, về
lương thực, tuy vậy quân vẫn chưa bị bớt bữa, nhưng có bị bớt bát. Trong
quân thường có hiện tượng quây lại với nhau thành từng nhóm bàn tán và tỏ
ra lo lắng, sợ sệt. Nếu giặc vây riết, quân bị đói thì cơ sự thật khó lường.

Đúng là Trịnh Bằng Phi biết đến gan ruột chủ tướng. Điều Trịnh Bằng

Phi nói cũng chính là điều các tướng muốn nói, nhưng ai cũng ngại không
dám nói ra. Và trong bụng thì ai cũng nghĩ đến cái họa năm Ất Dậu tái diễn.
Nhất là những tướng vừa thoát ra khỏi cuộc chiến ấy như Lưu Thế Anh
ngồi kia. Vạn hộ Lưu Thế Anh đóng giữ căn cứ A Lỗ thủy bộ liên hoàn.
Khi không thì quân kỵ, quân thủy, quân bộ giương giương tự đắc, thế mà
bỗng chốc Hưng Đạo giáng cho một đòn tan nát. Hơn hai vạn quân chỉ còn
mấy chục đứa hộ vệ Lưu Thế Anh chạy về Thăng Long áo quần rách rưới tả
tơi ra mắt Trấn Nam vương. Nghe tin A Lỗ thất thủ, Thoát-hoan đã rụng rời
cả tay chân, tới lúc nhìn chủ tớ Lưu Thế Anh phủ phục trước mặt xin tha
tội, Thoát-hoan khinh bỉ đuổi ra ngoài. Thoát-hoan phải gánh nhiều trận
thua đau nên không nhớ xuể, nhưng Lưu Thế Anh thì chẳng thể nào quên
cái nhục của đời làm tướng. Vì vậy, y ngồi thu người lại như muốn che giấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.