HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 332

việc phải nán lại, thì quán nghèo tôi xin được thết lưng cơm muối, tôi lòng
thành xin quý khách chớ ngại.

Thấy bà lão không chút nghi ngờ lại có lòng mến khách, thầy trò

Hưng Đạo đều cảm động. Quốc công nói:

- Chẳng dám giấu lão bà, quả chúng tôi cũng muốn nán lại xem con

nước triều lên. Hình như nó đang lên thì phải. Tôi muốn hỏi lão bà sống tại
vùng này đã bao lâu và lão có thuộc con nước triều tại khu vực này lắm
không.

Bà lão lại cười phô hàm lợi móm và với vẻ mở lòng, bà nói:

- Nếu ông cụ và các cậu hỏi han để lập mưu đánh giặc thì già này

không giấu giếm điều gì mà mình biết, nhưng nếu quý khách có lòng kia
khác thì dù có hành hạ đến chết cũng không lấy được nửa lời từ mụ già này
đâu.

Hưng Đạo cười rung cả mấy chòm râu, mắt ông sáng lên và đặt hết

lòng tin vào bà lão, ông nói:

- Nói thật với lão bà, thầy trò tôi đang lập mưu bắt giặc, bởi đây là

nẻo đường chính mà quân thủy của giặc hay qua lại. Tôi chỉ muốn lão bà
cho biết điều tôi vừa hỏi.

- Phải, tôi cũng biết các ông là người của mình, chứ nếu là giặc hoặc

người của giặc chẳng bao giờ nó có một nhời tử tế đâu. Ông cụ hỏi, tôi cũng
nói thật, tôi sinh ra ở vùng này, cả tuổi trẻ đến tuổi già tôi đều sống quanh
quẩn ở đây. Tính con nước thì có khó gì đâu. Dân vùng tôi đây chỉ có làm
ruộng và đánh bắt cua cá, hết thảy đều phải dựa vào con nước triều mà tính
toán làm ăn. Cho nên trẻ con sáu, bảy tuổi đã biết tính con nước rồi. Còn
như nhìn mặt nước đầy vơi, nhìn vành trăng tròn trăng khuyết để biết lúc
nào thì xuống bãi đào sái sùng, lúc nào thì đi bắt cua, lúc nào thì giong
thuyền đi câu dân tôi không ai không biết. Nhưng ông cụ cho già này hỏi
thật, liệu mấy người mình có làm gì nổi nó không, kẻo lại chọc giận nó
khùng lên thì nó giết hết dân mình đấy.

- Bà lão sợ giặc lắm sao? - Hưng Đạo mỉm cười hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.