HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 338

Sớm hôm sau các tướng đã tề tựu phía ngoài sảnh đường đại bản

doanh của Thoát-hoan.

Khi Trấn Nam vương sai mở cửa, các tướng lĩnh ùa vào. Nhìn khắp

lượt, không một bộ mặt nào còn có chút sinh khí, Thoát-hoan buồn bã nói:

- Ta xem phần đông các ông có mặt ở đây đều đã tham gia đánh dẹp

nhà nam Tống cho tới khi tiêu diệt nó trong trận cuối ở Nhai Sơn. Thời đó,
ta cảm thấy các ông thật sự là các bậc tướng thao lược hễ ra quân là thủ
thắng. Thấy các ông, các tướng Tống như không còn hồn vía, nếu không
tháo chạy cũng quy hàng. Các ông đều đã được thiên tử tri ân, tước lộc đều
ưu hậu cả. Nhiều trong số các ông còn được suy tôn là dũng sĩ. Vậy sao vừa
gặp khó, ta thấy tinh thần các ông đã sa sút quá. Thật không ngờ!

Với vẻ thất vọng, Thoát-hoan nhìn khắp lượt các tướng rồi gieo tấm

thân nặng nề xuống ghế.

Một nỗi buồn sâu sắc len lỏi trong tâm khảm những kẻ đã từng cầm

quân tung hoành trên khắp đất Trung nguyên mà chưa từng một lần thất
trận. Nghe chủ tướng khơi gợi lại thời oanh liệt, các tướng đều cảm như
mình bị xúc phạm. Kẻ hạ giá uy danh của các hổ tướng ngồi đây không ai
khác ngoài quân Giao Chỉ, mà đứng đầu là tướng Trần Hưng Đạo. Điều tệ
hại nhất không phải đây là lần đầu.

Không dằn nổi sự bực giận, Ô-mã-nhi đứng phắt dậy xin nói:

- Ta đem năm, sáu chục vạn quân đi bình Giao Chỉ, qua mấy chục trận

giao tranh, thiệt hại bất quá chỉ trên dưới mười vạn quân là cùng. Chỉ với số
quân hiện có cũng đủ xéo nát nước nó, xin Trấn Nam vương cho chúng tôi
quyết tử chiến với đám man di này chứ lui quân thì nhục quá.

Tinh thần nộ khí xung thiên của viên dũng tướng Ô-mã-nhi bị chìm đi

trong tiếng bàn tán xôn xao của các tướng:

- Quân không lương là quân chết.

- Lui là thượng sách.

- Lui quân càng sớm càng tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.