HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 128

Ban ngày, Đào Tử tìm nơi ẩn náu, khi đêm đến cô sẽ băng qua những

đường lớn ngõ nhỏ, thôn núi hoang vắng tìm kiếm yêu ma quỷ quái gây
nguy hại cho nhân gian.

Chỉ chớp mắt hai năm đã trôi qua, Đào Tử đã lên mười tám. Hôm đó,

Đào Tử đuổi theo một con Nhiếp Thanh Quỷ (*) đến một kho hàng bỏ
hoang vắng vẻ. Nói đến

(*) Tương truyền nếu như người có thâm thù đại hận mà không thể báo,

nằm trong quan tài không ăn không uống bốn mươi chín ngày máu sẽ
nghịch hành, hóa thành màu xanh, tu luyện thành nửa người nửa quỷ, gọi là
Nhiếp Thanh Quỷ.

Nhiếp Thanh Quỷ này, Đào Tử đã lần theo dấu vết nó hơn nửa năm,

mấy lần giao chiến cũng chỉ làm nó xước ít da mà thôi.

Cách đó không lâu, thừa lúc nó đang tu luyện Đào Tử mới miễn cưỡng

làm tổn thương căn cơ của nó được, song nó vẫn may mắn trốn thoát. Lần
này, cô bao vây nó trong kho hàng bỏ hoang, tất nhiên là phải tiêu diệt nó
triệt để.

Phượng Hoàng màu vàng lượn quanh người Đào Tử, ngọn lừa bùng

cháy trên tay cô, có thể loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh một con Phượng
Hoàng nhỏ bé trong ngọn lửa đó. Nhiếp Thanh Quỷ màu xanh oán hận nhìn
Phượng Hoàng tỏa sáng, hầm hè nói, “Cô gái, tôi và cô vốn nước sông
không phạm nước giếng, sao cô lại cố ép bức tôi mãi thế?”

Nhìn oán khí toát ra từ Nhiếp Thanh Quỷ, Đào Tử không hề e ngại, thản

nhiên ngắm ngía ngọn lửa trong tay, cất lời chậm rãi:

“Có trách thì trách mi xui xẻo đụng phải ta, đã để cho mi trốn thoát

nhiều lần như vậy rồi, lần này kết thúc tất cả đi thôi.” Cô vừa nói, vừa tạt
thẳng ngọn lửa Phượng Hoàng vào Nhiếp Thanh Quỷ. Nhiếp Thanh Quỷ
không ngừng kêu rên, tránh trái tránh phải, mà phàm đã là quỷ thì chỉ cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.