HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 214

Khi nắp bình mở ra, một luồng sương mù cũng bay ra từ trong bình

ngọc, thân hình Đào Tử từ từ hiện ra trước mắt mọi người, có lẽ vì ánh sáng
chói nên Đào Tử đang che mắt.

“Đây là bạn tốt của tôi ở Nhân giới bị quỷ đầu to bắt giữ làm tế phẩm

cho đại điển lần này, nhưng cậu biết kết quả của tế phẩm rồi đấy, lẽ nào
muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy bị xé thành từng mảnh nhỏ sao?”

Vị Ương thản nhiên nói, dường như thật sự chỉ giải thích với Mặc Uyên

tại sao cuối cùng tế phẩm lại biến thành bạn mà thôi.

Đôi bàn tay của Mặc Uyên bị nắm rất chặt, Tử Khanh đang xin xỏ cho

chị gái mình, cảm nhận nhiệt độ trên tay, biểu cảm trên mặt Mặc Uyên ôn
hòa trở lại tuy nhiên đôi mắt vẫn thoáng vẻ bất đắc dĩ. Y nhìn Tử Khanh
bên cạnh, đặt bàn tay vẫn đang nắm chặt ấy vào lòng bàn tay mình, sức lực
vừa phải, không làm bị thương Tử Khanh nhưng cũng khiến Tử Khanh
không rút ra được.

“Ngồi xuống cả đi, nếu đã đến đây thì đều là khách. Các vị cứ yên tâm,

nếu là bạn của chị Tử Khanh, tất nhiên bản vương sẽ không làm khó. Lát
nữa bản vương sẽ bảo quỷ hầu chuẩn bị phòng cho các vị, các vị cứ việc ở
đây. Nếu muốn rời khỏi, bản vương cũng có thể đưa các vị đến nơi an toàn
hơn. Không biết chị có hài lòng với sắp xếp này không?”

Có được lời cam đoan của Mặc Uyên, gánh nặng trong lòng như được

bỏ xuống, Vị Ương khẽ thở dài, “Đương nhiên tôi yên tâm về lời cậu.
Người một nhà nên tôi không nói gì khác nữa, làm phiền rồi.”

“Nếu chị đã nói người một nhà thì còn nói phiền với không phiền gì

chứ? Ba vị cứ an tâm đi, từ trước đến nay Mặc Uyên nói được thì làm
được. Khi nào các vị muốn đi cứ việc nói thẳng, chúng tôi sẽ sắp xếp, các
vị vốn không thuộc về thế giói của chúng tôi nhưng bị ép tới đây, sớm
muộn gì cũng sẽ rời đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.