HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 217

Nghe Tô Mạt kể lại, Tử Khanh không nói gì nữa mà cúi đầu, không biết

đang suy tính gì.

Ba người lặng lẽ nhìn Tử Khanh. Đợi chờ ngóng trông vị Quỷ Hậu xinh

đẹp này giải đáp nghi ngờ cho họ.

Trong phòng rất yên tĩnh, cảm giác như một cây kim rơi xuống đất cũng

có thể nghe thấy tiếng, cuối cùng Tử Khanh lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng
này.

“Tôi nhớ ra trận pháp này rồi. Đây là trận Thất Tuyệt, là một tà trận

thượng cổ. Thất Tuyệt đơn giản là bảy trận trong trận, độ khó mỗi trận
không giống nhau. Song dường như hai vị chẳng gặp phải nguy hiểm gì cả.
Có lẽ các vị may mẳn? Xét tình hình hiện giờ, các vị hẳn đã qua được năm
trận, chỉ còn hai trận chưa qua được. Có điều tôi chỉ có thể nói, tự cầu phúc
đi thôi.”

Nói đến đây, Tử Khanh dừng lại một chút, suy nghĩ rồi mới tiếp,

“Không cần phải lo lắng vấn đề thời gian đâu, thời gian trong kết giới này
gần như không thay đổi so với thế giới của các vị, đến khi trở về tự khắc sẽ
biết thôi. Chỉ là tôi chưa hề nghiên cứu trận pháp này, biết bấy nhiêu đây
thôi.”

Nghe Tử Khanh nói vậy, trên mặt Tô Mạt hiện vẻ lo lắng. Đúng là giống

như lời Tử Khanh đã nói, ban đầu cô cũng liên tưởng đến tà trận thượng cổ.
Nhưng khi đến đây dường như chưa gặp phải nguy hiểm khó khăn gì, ý
nghĩ trong lòng cô có chút dao động. Bây giờ nghe Tử Khanh xác nhận,
chút nghi ngờ kia rốt cuộc cũng hóa trầm trọng, cứ như thế đè nặng lòng Tô
Mạt.

Tử Khanh quan sát phản ứng của ba người. Thấy rõ Đào Tử và Hàn

Ngạo còn chưa hiểu tà trận này, vì vậy vẻ mặt vẫn chưa có gì thay đổi, còn
Tô Mạt thì hiểu đôi chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.