HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 22

Nghĩ vậy nên Văn Huyên không bật đèn lên.

"Chồng à, là anh sao?"

Không ai đáp lời, Văn Huyên nghĩ thầm: sắp làm cha rồi mà còn thích

đùa giỡn như vậy, không nói không rằng, muốn trêu mình đây mà.

Văn Huyên vén chăn lên giơ tay về phía bóng người bên giường, muốn

kéo tay chồng nhưng bàn tay cô chạm vào lại lạnh như băng.

"Chồng ơi, ngoài kia lạnh lắm hả anh? Sao tay anh lại cóng như vậy

chứ?"

Nhưng ngay sau đó Văn Huyên lại cảm thấy có điều bất thường, tay

chồng cô vốn đầy đặn chắc nịch, còn cái tay mà cô đang nắm này lại gầy
trơ xương.

Văn Huyên lại nắn nắn bàn tay đó, cảm thấy hoang mang hơn, nỗi sợ

hãi lặng lẽ trào dâng trong lòng. Nếu người này không phải chồng mình,
vậy hắn là ai? Hơn nữa hắn vào nhà bằng cách nào? Văn Huyên run rẩy
muốn buông tay người đứng bên giường ra.

Bỗng nhiên đối phương trở tay nắm chặt lấy cổ tay cô, mạnh đến nỗi

khiến Văn Huyên kêu lên thảm thiết. Lẽ nào là cướp? Mình lại đang mang
thai! Nghĩ đến đây, Văn Huyên chẳng quan tâm đến cơn đau trên cổ tay mà
ra sức vùng vẫy.

Đùng!

Ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật, hình như kẻ nắm tay Văn Huyên hơi

sợ khẽ nới lỏng bàn tay ra, cô bèn nhân cơ hội này rụt tay lại, nương theo
ánh chớp cô nhìn đối phương theo bản năng, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.