HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 338

trong thư có kèm một quyển sách thật mỏng, trông hết sức cũ kỹ. Mở
quyển sách ra, chữ viết trong sách cũng coi như rõ ràng, anh đã tu luyện
dựa theo phương pháp ghi trong đó.

Lúc mới bắt đầu, ngoại trừ nội dung trên tờ đầu tiên thì anh không nhìn

thấy thứ gì khác. Theo cách thức ông lão để lại từ từ tu luyện, điều anh biết
được cũng càng ngày càng nhiều. Đến một ngày, nhà anh đưa tin bảo anh
về nưóc, đó cũng là lúc Hàn Ngạo thấu hiểu hết quyển sách ông lão để lại...

"Anh thật sự phải làm vậy sao?" Trong căn phòng u ám, tiếng một cô

gái còn trẻ vang lên.

“Sao hả? Ngay cả cô cũng mơ tưởng ngăn cản tôi sao?” Giọng nam

khàn khàn trả lời.

“Không phải tôi muốn cản anh, mà tôi cảm thấy chúng ta mạo hiểm đủ

kiểu để lấy được Cửu Bào, nhưng lại chỉ vì một trận pháp như vậy mà dâng
hết cho người khác. Như vậy đáng không?" Cô gái kia vốn không hiểu
được sự cố chấp của anh ta, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì, chỉ muốn nhận lấy thứ thuộc về tôi thôi."

"Thứ thuộc về anh? Thứ gì thuộc về anh? Người biến tôi trở thành bộ

dạng người không ra người ma không ra ma thế này là anh, vậy mà trong
lòng anh vẫn nhớ đến cô gái không chịu truyền huyết mạch thần thú cho
anh sao?"

"Cô!"

Người đàn ông tiện tay vẫy một lá bùa, ánh sáng lá bùa yếu ớt chiếu rọi

dáng vẻ cô gái vừa lên tiếng, đó là một khuôn mặt thật đáng sợ. Một nửa
gương mặt như bao thiếu nữ khác, trông vô cùng xinh đẹp, nhưng nửa kia
lại là xương trắng hếu, hơn nữa con mắt chuyển động trên nền xương trắng
trông ghê rợn vô cùng. Một bên răng và lợi đều lộ ra ngoài, giống như mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.