HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 336

Hàn Ngạo cau chặt mày, ảo não nhìn Tô Mạt hôn mê bất tỉnh trước mắt,

anh cảm thấy thật thất bại. Lần thứ hai rồi, đây là lần thứ hai cô ngất xỉu
trước mắt anh, rốt cuộc là vì sao, vì sao lại như vậy? Lúc này có rất nhiều
câu hỏi quanh quẩn trong đầu Hàn Ngạo, lấp kín trái tim khiến anh gần như
phát điên.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều như thế, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Đây là lần thứ hai cô ấy ngã xuống ngay trước mặt tôi... Nhà tôi và nhà

cô ấy quen biết từ nhiều đời nên từ nhỏ chúng tôi đã biết nhau. Lần đầu tiên
gặp cô ấy vẫn còn rất nhỏ. Trẻ con ở tuổi đó đều hoạt bát tinh nghịch,
nhưng cô ấy lại không như vậy, tính cách lạnh lùng, không ồn ào cũng
không náo loạn, khiến tôi rất tò mò.”

Như nhớ lại chuyện thú vị, gương mặt vốn tối tăm của Hàn Ngạo hiện

lên vẻ dịu dàng.

"Bởi vì hai nhà gần nhau nên dần dà tôi thường đến nhà cô ấy hơn, tôi

rất thích chọc cho cô ấy cau mày, thích cảm giác vì tôi mà khuôn mặt lạnh
lùng kia hiện ra đủ loại cảm xúc. Vậy nên kí ức tuổi thơ của cô ấy đối về tôi
chẳng tốt đẹp là mấy, vì cô ấy cảm thấy tôi luôn giở đủ trò bắt nạt mình.
Nếu bên cạnh cô ấy có thêm bạn học khác phái, tôi sẽ nghĩ mọi cách để
đuổi người đó ra xa. Đến tận khi phải ra nước ngoài, tôi mới nhận ra, cảm
xúc này mang tên là 'thích'..."

Hàn Ngạo nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ xa xăm.

"Lần trước ở Quỷ giới, thứ xuất hiện trên người anh là sao? Với lại, lúc

trước Mạt Mạt nói với tôi anh chẳng hề có năng lực gì, thế nhưng tôi thấy
anh hoàn toàn không phải như vậy. Có thể tiết lộ một chút không?" Nhìn vẻ
mặt Hàn Ngạo, Đào Tử bỗng cất tiếng hỏi.

Đúng vậy, từ nhỏ ngoại trừ đôi mắt ra hình như tôi chẳng hề có thiên

phú khác thường gì. Về sau, khi ra nước ngoài, tôi bất ngờ gặp được một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.