HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 34

Văn Huyên cảm thấy mình sẽ sụp đổ ngay lập tức, vừa dứt lời thì cô

nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn người đứng bên giường kia nữa, sợ
bước tiếp theo hắn sẽ làm hại mình.

Minh Viễn bên kia điện thoại vốn đã bàn việc làm ăn xong, đúng lúc

chạy ngang qua nhà hàng vợ thích nên gọi điện thoại định hỏi xem vợ mình
có muốn ăn gì không, song vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng gào khóc mất
khống chế của cô, anh hoảng hốt vội vàng khởi động xe, vừa tăng tốc vừa
trấn an vợ.

“Đừng sợ, anh về ngay đây, em đừng cúp máy, anh nói chuyện với em,

không việc gì đâu.” Minh Viễn vừa lái xe vừa nói với Văn Huyên mình đã
đến đâu, bao lâu nữa thì về đến nhà.

“Anh sắp về rồi, đang ở dưới lầu, chờ anh.”

Trong vài phút ngắn ngủi nhưng Văn Huyên cảm thấyy như sống một

ngày bằng một năm, cô không dám mở mắt cũng không có can đảm nhìn
xem người bên giường còn ở đó hay không.

Minh Viễn dừng xe, tiện tay lấy chiếc mỏ lết trong hộp dụng cụ đặt sẵn

ở xe, sau đó nhanh chóng chạy về phía thang máy.

Tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, Minh Viễn

chạy đến phòng ngủ, bật đèn, phòng ngủ chẳng có ai, vẫn giống hệt như lúc
sáng anh rời đi, còn vợ anh thì đang núp ở bên giường, một tay che bụng
một tay nắm điện thoại, mắt nhắm chặt, nước mắt rơi không ngừng.

Anh vội vàng bỏ mỏ lết xuống, tiến đến rồi ôm lấy vợ mình:

“Đừng sợ, là anh, anh về rồi đây.”

Văn Huyên cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, cô sợ hãi mở

mắt ra, vừa thấy người đó là chồng mình thì khóc òa lên, đến khi bình tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.