HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 357

“Nếu sinh hồn mất đi, chúng ta có thể nghĩ ra cách gọi sinh hồn cô ấy

trở về không?” Hàn Ngạo nhìn sắc mặt trĩu nặng của Đào Tử cất tiếng hỏi.

“Đây cũng là ý hay. Có lẽ hiện tại Mạt Mạt đang bị giam ở nơi nào đó

đợi chúng ta đến cứu cô ấy đấy. Nhưng làm sao mới có thể gọi sinh hồn cô
ấy về, dùng cách nào đây?”

Hai người bận suy nghĩ cách giải quyết, không ai chú ý đến trên giường,

trán Tô Mạt chợt lóe lên dấu ấn Phượng Hoàng.

“Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì nhi?”

Lần mò theo vách tường, Tô Mạt vừa đi về phía trước vừa chửi rủa

đường hầm chết tiệt này. Đã đi mấy giờ vậy mà vẫn là cảnh tượng quái quỷ
như vậy, dù là tiểu quái thú xuất hiện để cô đánh cũng được mà.

Tô Mạt dập tắt Phượng Hoàng Hỏa trong tay, ngồi bệt xuống, nơi này

quá mức quỷ quái, chẳng có gì cả, đói quá đi! Tô Mạt xoa bụng, tò mò với
trạng thái hiện tại của mình. Nếu nói chỉ là thể xác mà lại có thể cảm giác
được trạng thái của mình thì không đúng, tuy nhiên nếu nói chỉ là sinh hồn
của mình, thì sao cô lại cảm thấy đói. Đây không phải là trạng thái mà một
sinh hồn có đâu.

“Ha ha...”

Cô đưa tay ôm đầu gối, tựa trán vào đùi, nhẹ giọng mỉm cười.

Lúc này đường hầm yên lặng như tờ, như thể hoàn toàn không có sinh

vật nào tồn tại, Tô Mạt tựa đầu vào gối trông như thoải mái nhưng từng
giây từng phút vẫn len lén chú ý tình hình trong đường hầm. Đang suy nghĩ
miên man, bỗng trong góc lại truyền đến âm thanh quái dị.

Nhóp nhép... Nhóp nhép...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.