HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 363

Không ngờ nó đột nhiên ra tay, Tô Mạt không tránh kịp nên bị vuốt nó
đánh trúng, thoáng cái bay về phía sau đập vào vách tường, bụng còn bị
vuốt nó cào thêm mấy vết.

Mắt Tô Mạt tối sầm lại, cô biết chất độc trên vuốt quái vật đã bắt đầu

bộc phát. Nhìn quái vật loạng choạng đứng lên, cô mỉm cười nhắm hai mắt
lại...

Bịch.

Trong đường hầm vang lên tiếng đồ rơi xuống đất. Không phải nhận

cơn đau như trong dự liệu, Tô Mạt nghi ngờ mở mắt ra, thấy quái vật ngã
dưới đất, cùng với Hàn Ngạo đang cầm dao găm đứng phía sau nó, khuôn
mặt đầy máu.

“Ngạo? Em đang mơ sao?”

Thời khắc cất lên câu hỏi này, Tô Mạt đã được Hàn Ngạo ôm vào lòng.

Thật đáng sợ! Chậm thêm một bước là anh đã mất đi cô gái trước mặt này
rồi, lúc này trên gương mặt anh mang theo vẻ hồi hộp và niềm vui sướng
tưởng mất đi mà lại có được.

“Em không nằm mơ, cuối cùng anh đã tìm được em rồi.”

Anh ôm Tô Mạt rồi nhanh chóng quay lại con đường khi đến, thời gian

không còn nhiều nữa, nếu chậm thêm thì hai ngưòi sẽ không về được.

“Nhưng mà Ngạo, em bị trúng độc của quái vật kia, dù trở về cũng

không thể sống nổi.”

Tô Mạt nằm trong ngực Hàn Ngạo, kéo tay anh, trong mắt hiện lên vẻ

đau đớn.

“Sẽ có cách, em uống cái này trước đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.