HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 37

Vé mặt nghiêm túc? Hình như từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Tô Mạt chỉ

thấy Hàn Ngạo cười cợt ngả ngớn chứ chưa hề nhìn thấy anh nghiêm túc
với thứ gì.

“Được được, tôi dậy đây, tôi đầu hàng, tôi đi xem, được rồi chứ?” Nói

xong, Tô Mạt bỏ con gấu bông to qua một bên đứng dậy đi ra phòng khách,
Hàn Ngạo không còn ở đó nữa.

Ơ, thơm quá! Tô Mạt theo mùi thơm đi vào bếp, một chàng trai mặc tạp

dề hình gấu đang nấu cháo, vô cùng chuyên tâm.

Tô Mạt sủng sốt, phải nói là cô chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc của

anh như vậy bao giờ, lúc nhỏ anh thường xuyên nghĩ đủ trò bắt nạt cô,
khiến cô vừa thấy anh đã đau đầu ngay.

Hình như nhận ra có người đang nhìn mình, Hàn Ngạo ngẩng đầu lên,

thờ ơ nhìn ra cửa, khi thấy Tô Mạt thì ánh mắt anh hệt như con chó sói đói
bụng lâu ngày nhìn thấy cục xương vậy, ánh mắt rực lửa đó khiến Tô Mạt
bất giác thụt lùi tránh sau cánh cửa, chỉ thò đầu ra.

Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo đang nấu ăn.

“Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy? Học lúc ở nước ngoài à?”

“Ừ, không quen ăn thức ăn ở bên đó nên học nấu ăn, hi vọng sau này có

cơ hội nấu cho người anh yêu, xong ngay đây, ra ngoài chờ anh đi, chúng ta
cùng ăn sáng.”

Tô Mạt gật đầu trở về phòng tựa hờ vào cửa, đặt tay lên lồng ngực

mình, vừa rồi lúc Hàn Ngạo nói muốn nấu ăn cho người anh yêu, sự dịu
dàng ấy khiến Tô Mạt không được thoải mái lắm, cô không hiểu tại sao lại
như vậy nữa. Ôi, thôi đi đừng nghĩ nữa, ăn sáng xong đến xế chiều còn phải
làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.