HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 373

Đêm khuya kéo đến như quái vật há cái miệng rộng của mình ra nuốt

chửng toàn bộ thế giói, lúc này khách sạn suối nước nóng vì cúp điện nên
tối vô cùng. Gió núi ào ào đập vào cửa sổ phát ra tiếng cạch cạch như ai đó
khẩn cấp muốn vào trong phòng vậy. Trong phòng tối đến mức gần như xòe
tay không thấy năm ngón, đột nhiên một ngọn lửa màu vàng chiếu sáng cả
không gian đen kịt.

“Tối quá thời tiết như vậy chúng ta có nên đến phòng 212 xem thừ

không?”

Ngọn lửa Phượng Hoàng bùng lên trong tay Tô Mạt, cô nhìn Đào Tử và

Hàn Ngạo hói.

“Thật là ba người chúng ta đang chơi vui vẻ sao phải quan tâm chuyện

này.”

“Đúng, chơi vui vẻ, nhưng anh nói xem, tối như vậy thì chơi thế nào?”

Giơ bộ tú lơ khơ trong tay lên, Đào Tử cáu kỉnh nói.

“Đi thôi, hai người lúc nào cũng cãi nhau, nhỏ giọng một chút đừng

đánh thức người khác.”

Hành lang tối đen như mực chẳng hề có bất cứ điều gì khác thường, có

lẽ là bởi vì điện đột ngột bị cúp khiến du khách định ngâm nước nóng rối rít
trốn vào phòng.

“Anh nói những kẻ kia có thể nhân lúc này ra ngoài gây chuyện

không?” Đào Tử nhỏ giọng hỏi Hàn Ngạo.

“Chuyện này cũng khó nói, hiện giờ âm khí nặng nhất, chúng ta cẩn

thận một chút thì hơn. Mạt Mạt, em đứng phía sau anh.”

Hàn Ngạo đưa tay về phía trước định nắm tay Tô Mạt, không ngờ lại

trống rỗng, anh sững sờ nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng dấy lên nỗi bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.