HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 414

"Tại sao cứu tôi? Nếu như cô chỉ là một người bình thường bây giờ đã

mất mạng rồi, không phải là tôi muốn giết cô sao?"

“Ha ha, tôi không nghĩ nhiều như vậy, cho dù vừa rồi tôi không thể gọi

được thiên lôi tôi cũng chưa chắc sẽ chết. Huống chi quái vật kia không ăn
được cô, sức mạnh cũng giảm đi. Bây giờ cô nên thả tôi đi, đúng không?"

"Thật đáng tiếc, cô bỏ qua cho tôi, nhưng tôi vẫn không muốn bỏ qua

cho cô!"

Tiếng nói người phụ nữ bỗng trở nên oán hận, sau đó bất chợt xông về

phía Đào Tử. Cô kinh hãi, né người qua một bên, đáng tiếc lần này vẫn
chậm một bước. Một cơn đau truyền đến, Đào Tử ôm bụng lui về phía sau
vài bước, nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt.

"Cô việc gì phải thế? Giết tôi thì cô sẽ có được anh ấy sao? Sợ rằng anh

ấy chỉ càng oán hận cô thêm. Huống chi tôi và anh ấy đã không thể rồi."

"Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải mang theo cô xuống địa ngục! Đi chết

đi!"

Người phụ nữ lại cầm con dao găm đã dính máu xông về phía Đào Tử

lần nữa.

"Cô không giết được tôi đâu!"

Đào Tử cau mày, một lá bùa lập tức đánh thẳng về phía cô ta. Cô ta nhìn

lá bùa bay về phía mình mà chẳng hề né tránh, vẫn xông về phía Đào Tử,
tiếc rằng lá bùa đã trói cô ta đứng yên, khiến cô ta chỉ có thể căm hận nhìn
Đào Tử mà không thể làm hại được.

"Cô nghịch thiên triệu hồi quái vật đã phải dùng tính mạng để trả giá,

tôi biết sinh mệnh cô đang biến mất, cô cũng là người đáng thương. Thôi,
tôi sẽ không ra tay với cô đâu, có điều tôi cũng sẽ không thả cô ra, tự giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.