HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 442

Hắn thoáng sửng sốt, không rõ tại sao anh nói lời này, hình như đâu có

gì đáng chúc mà mừng? Lẽ nào... Lẽ nào người kia không làm gì được hắn
ư?

"Con người anh nói chuyện chả hiểu ra sao, tại sao chúc mừng tôi?"

"Ừ, tôi phải chúc mừng ngài, ngài trúng thưởng lần nữa rồi." Không đợi

hắn kịp phản ứng, Hàn Ngạo lập tức vứt một lá bùa ra.

Trúng thưởng? Lại lần nữa? Lúc hắn đang nghĩ đến ý nghĩa lời nói của

Hàn Ngạo thì bỗng nghe thấy tiếng sấm vang ầm bên tai. Một tía sấm sét
đánh về phía hắn, sau đó, tia thứ hai, thứ ba, thứ tư... Liên tiếp chín tia sấm
sét cùng nhau đánh xuống, khiến hắn liền hiểu ra được thâm ý của anh.

"Ối, anh chẳng đạo nghĩa gì hết, dám lấy sấm sét đánh tôi mà không nói

không rằng gì cả. Anh là hạng tiểu nhân, anh... Đừng đánh nữa, chúng ta
đấu phép đi, anh làm vậy nào có công bằng gì đâu." Hắn vừa tránh né vừa
kêu gào mà không để ý đến tốc độ sấm sét giáng xuống mỗi lúc một nhanh
hơn, cuối cùng, hắn bị đánh trúng...

Nhìn đồng bọn bị sét đánh, tên giả mạo còn lại vội vàng tiến đến xem

xét thương tích, không ngờ bị tên kia đẩy sang một bên.

"Chú hay lắm Ly Hiên, thấy tôi bị sét đánh cũng không lo, chú có còn là

anh em của tôi không. Chú phải trả thù cho tôi." Hắn la hét khóc lóc ầm ĩ
khiên Tô Mạt không nhịn được che miệng cười trộm.

"Ly Thiên, anh đừng khóc để người khác chê cười, người này cao còn

có người khác cao hơn. Được rồi, em giúp anh." Nói xong Ly Hiên đứng
dậy nhìn Hàn Ngạo, "Anh đừng dùng sét đánh chúng tôi, chúng ta đổi cách
khác không được sao?"

"Chơi trò này vui mà, cậu cũng thử xem sao? Tấn công người con gái

của tôi, dù thế nào cũng phải chịu trừng phạt." Hàn Ngạo lại vứt một lá bùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.