HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 466

bùa chú nhưng chút ánh sáng kia so sánh với bên ngoài hoàn toàn không
đáng kể, chủ quan tùy tiện mở mắt ra e sẽ gây đau.

Ly Thương khẽ hôn lên trán Đào Tử, đứng dậy đi về phía Ly Uyên, sát ý

hiện rõ trên mặt anh khiến gã run sợ trong lòng.

“Anh... anh họ, anh đừng giận quá mất khôn nhất thời bồng bột, dù sao

em cũng chưa làm gì chị dâu, anh bỏ qua cho em đi.” Ly Uyên vừa van xin
vừa khó khăn nuốt nước bọt.

“Đương nhiên tôi không bồng bột rồi, tôi chỉ muốn giết chú thôi.” Ly

Thương bỗng gia tăng tốc độ, thoắt cái đã đến trước mặt Ly Uyên.

Ly Uyên sợ đến mức kêu cha gọi mẹ, lập tức ngã phịch xuống đất, tay

chân như chẳng còn là của mình nữa.

Ly Thương lại cảm thấy buồn cười, anh nhìn gã ngồi bệt trên đất, khinh

thường, “Cái kiểu của chú mà muốn thừa kế vị trí tộc trưởng à? Sợ rằng
chú vừa lấy đc nó thì đã chết oan chết ức rồi. Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy
chú nữa.”

Ly Uyên không dám nói nữa, nửa chạy nửa bò nhanh chóng rời khỏi, sợ

chậm một bước anh sẽ đổi ý.

“Em không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không? Ly Thương đến bên

cạnh Đào Tử đỡ cô đứng lên, quan sát từ trên xuống dưới.

Lúc này Đào Tử đã mở mắt, một lần nữa được nhìn thấy Ly Thương,

ánh mắt anh vẫn ân cần như vậy, nụ cười anh vẫn dịu dàng như vậy, cảm
xúc cháy bùng khiến cô không kiểm soát được, nhào đến ôm lấy anh.

Đối với hành động của Đào Tử, Ly Thương khẽ cười, siết chặt cô vào

lòng, như để đáp lại sự kích động của người con gái trong lòng, anh khẽ
hôn lên trán cô, “Sao em lại đến đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.