HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 513

Hiểu được sự quan tâm của Tô Mạt, Thanh Nương khẽ mỉm cười ý bảo

không sao, sau đó nói tiếp, “Hắn họ Trương, bởi vì bình thường khá chất
phác nên ai cũng gọi hắn là Trương Thật Thà, ai ngờ được hắn lại có thể
làm ra chuyện tán tận lương tâm đến thế. Hắn thên quá hóa giận, càng
mạnh bạo muốn cượng bức, chồng tôi nghe thấy lập tức xông ra, không ngờ
hắn lại cầm tảng đá trên đất đánh ngã anh ấy, còn liên tiếp nện rất nhiều lần,
đến tận khi đầu anh ấy nhầy nhụa máu thịt. Tôi kinhhoànglao đến xem tình
trạng của anh ấy thì lại bị tên súc sinh đó lôi vào nhà … Tôi hận, nhưng nữ
nhi yếu đuối, có ra sức giãy giụa mấy cũng vô dụng. Nhưng ác mộng vẫn
chưa kết thúc, hắn trói tôi lại, sau đó …”

Thanh Nương hít một hơi thật sâu, lấy hết bình tĩnh kể nốt câu chuyện

bi ai.

“Bởi vì đã ở đây một khoảng thời gian rồi, chúng tôi muốn sửa sang bếp

lò, không muốn làm phiền hàng xóm nên đã tự mình làm. Kết quả Trương
Thật Thà tàn độc đến mức băm xác chồng thành thịt vụn ngay trước mặt
tôi, trộn vào đống đất bùn bôi lên gạch đá.”

Nghe đến đây, ngay cả Tô Mạt cũng xuýt xoa, sao lại có kẻ độc ác đến

thế?

“Vợ chồng chị mở y quán, lẽ nào không ai đến khám bệnh, cũng không

ai phát hiện ra sao?”

“Kì lạ là mấy ngày đó không có ai đến khám bệnh cả. Nhất định là bọn

họ đã thông đồng với nhau, nếu không sao không ai đến cứu chúng tôi?”
Thanh Nương gần như suy sụp, Tô Mạt cố lắm mới trấn an được chị.

“Ban ngày hắn hóa hài cốt chồng tôi thành bùn đất, ban đêm thay đổi

cách hành hạ tôi, tôi muốn tự sát cũng không thể. Đến một hôm, một người
đàn ông mặc áo đạo bào xuất hiện, cứ tưởng mình sẽ được cứu, không ngờ
gã là đồng bọn của Trương Thật Thà. Tôi lại bị lăng nhục lần nữa, sau đó bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.